RU TÌNH TRÊN PHÁ TAM GIANG - Ngàn Thương - NGỌN ĐÈN THƠ

TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Chào mừng "Ngày Phụ nữ Việt Nam - 20.10".

BÀI VIẾT ĐỌC NHIỀU

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2025

RU TÌNH TRÊN PHÁ TAM GIANG - Ngàn Thương

          RU TÌNH TRÊN PHÁ TAM GIANG

          (Đọc tập thơ "Têm bóng triền quê" của Đặng Văn Sử)

           Đọc thơ Đặng Văn Sử không phải tìm ý tưởng tác giả muốn nói gì, mà còn lắng nghe tim anh rung thế nào trong nhịp đập của một người nông dân "thất thế", đã bày tỏ trang trải cảm xúc bên dòng Tam Giang những nguồn thi hứng bất tận:

          "Sóng Tam giang đêm dào dạt 

          Ru tình con nước vời ca

          ...

          Tam Giang

          tiếng chim ca - cút gọi đàn

          thiên thu”

         Tha thiết hơn là nỗi thao thức, trăn trở của người thơ trên miền sông nước qua bốn mùa trĩu nặng tình yêu, quê hương và thân phận, đã thể hiện và hằn trên khuôn diện khắc khổ với cuộc sống lo toan sinh kế.

Ngồi với biển vẫn không yên lòng để mơ mộng như bao người khác, trái lại mãnh liệt vô ngần:

          " Ta ngồi với đá

          rêu xanh

          biển hoàng hôn đỏ

          chạy quanh nỗi bờ

          ta ngồi với thuở dại khờ

          để em vuột mất

          bây giờ

          trống hoang"

          Trong không gian thơ Đặng Văn Sử, thường gặp tính Thiền; dẫu khiêm tốn nhưng chất ngất nhân sinh quan làm cho thơ anh thêm huyền ảo:

          "luân chuyển đời phù hoa

          tìm chi trong tái kiếp

          bể sông còn vương nợ

          thôi, trút giùm sát na"

          Với Huế - nơi anh về thật vội. Những vòng xe diễu quanh thành nội rồi ra quê với ruộng vườn; gia đình. Gặp bạn bè nói chưa hết chuyện đã đi; huống gì em cũng hoài niệm vu vơ thôi:

          "Mùa Thu - mùa Thu - bao mùa Thu gọi

          gánh thời gian nặng về phía kia cầu

          hình như Thu nay lá nhiều hơn thì phải

          ít một người mà tâm Huế hắt hiu"

          Lời thơ nhẹ nhàng, chuyển tải yêu thương, pha chút lãng mạn cho vơi bớt nỗi niềm thầm kín như người tình không chân dung nào đó trong đời:

          "Em huyền tóc duỗi môi xinh

          rẽ ngoan lối khác

          chòng chành tim tôi

          ở nơi dọc hết triền đồi

          lễnh loang hợp phím gọi người

          nên không".

          Mỗi dòng đời trôi theo cung bậc thời gian. Cách nhìn cũng không thể khác hơn ngoài vọng âm - ngày chưa tới:

          "phù sa

          lắng

          vỉa tầng

          đượm lời nên châu thổ

          ươm triền áo lụa

          người cắm sào... giấc mơ”

          Hay biến ảo chân thành, để cho khoảnh khắc nhớ về theo gió bay:

          “người xưa ấy, hương chanh tóc chưa duỗi

          mắt phượng buồn chưa kẻ thêm mi

          môi chưa son đong tình bến hẹn".

          Thơ Đặng Văn Sử không ngừng sáng tạo ngôn từ, nhưng để tạo cho thích hợp nội dung bài thơ, thật không đơn giản. Bước đầu Đặng Văn Sử đã chạm tay vào ngữ âm đa sắc, đa chiều của thi ca thật đáng nể và trân trọng.

          Thi tuyển thứ hai ra đời đầy tự tin và hứa hẹn, gặt hái thành công như bội thu mùa màng đầy rơm vàng trải thảm. Chàng lãng tử thắp tình trên dòng xanh mát và đếm bước mình bên bến sông thuở nào với thơ và cuộc đời… Mấy lời san sẻ cùng anh.

          Nhà thơ Ngàn Thương


Không có nhận xét nào: