NHỮNG KHOẢNH KHẮC CUỘC ĐỜI - Đỗ Thu Yên - NGỌN ĐÈN THƠ

TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Chào mừng "Ngày Phụ nữ Việt Nam - 20.10".

BÀI VIẾT ĐỌC NHIỀU

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2025

NHỮNG KHOẢNH KHẮC CUỘC ĐỜI - Đỗ Thu Yên

Giới thiệu truyện ngắn: “Những khoảnh khắc cuộc đời” của Đỗ Thu Yên.

 Là một truyện ngắn thấm đẫm tình người. Truyện kể về những ngã rẽ đầy nước mắt song cũng chan chứa niềm tin vào tình yêu và lòng bao dung. Qua số phận của Doan - người phụ nữ từng chịu nhiều mất mát mà vẫn giữ được trái tim nhân hậu. Tác phẩm tôn vinh sức mạnh của sự hi sinh và nghị lực sống.

Bằng giọng văn dịu dàng, tinh tế, Nhà văn Đỗ Thu Yên khắc họa sâu sắc những rung động rất thật trong tâm hồn con người giữa bao thử thách. Câu chuyện không chỉ khiến người đọc xúc động mà còn khơi dậy niềm tin vào điều thiện, vào khả năng chữa lành của tình yêu. Đây là một truyện ngắn giàu cảm xúc và chất nhân văn. Câu chuyện là khúc hát dịu êm về sự hồi sinh của cuộc đời.

Nhà văn Đỗ Thu Yên

          Doan ngồi lặng yên trong căn nhà đơn sơ của mình, chị nhớ lại cái ngày trở lại ngôi nhà vùng ngoại ô này với một quyết định táo bạo là rời bỏ cơ quan cũ, khi ấy cậu con trai còn bé bỏng của chị chưa biết gì về bố, cũng như sự ra đi mãi mãi của bố. Đêm đầu tiên trong căn nhà trống trải và cơn mưa mùa hạ ào ào trên mái ngói làm nó thức giấc, nó hỏi chị:

          - Mẹ ơi! Bây giờ bố con ở đâu hả mẹ?

          - Bố con cũng đi ngủ, không bị ướt đâu, con ngủ ngoan nào!

          Doan trả lời con rất nhanh, dường như chỉ chút nữa thôi chị không trả lời con được và chị bắt đầu ghi những dòng nhật ký đầu tiên.

          Mình đã quyết định đúng, khi trở lại ngôi nhà của bố mẹ, tuy trống vắng nhưng gợi lại cho mình bao kỷ niệm. Điều quan trọng là mình được tự do, mình sợ ánh mắt của hắn, cái con người có chút địa vị trong cơ quan, lúc nào cũng muốn sang phòng y tế, cứ giả vờ ốm rồi bắt mình đo huyết áp. Mình sợ cái hơi thở dồn dập của hắn phả vào mặt”.

          Doan nhớ lại cái hôm xảy ra xô xát với hắn. Hắn uống bia, mùi thì nồng nặc lại muốn Doan đo huyết áp. Doan nói đo bây giờ không chính xác, thế là hắn nổi khùng: “Phục vụ vô điều kiện đi chứ! Tôi tăng huyết áp thì sao? Đúng lúc đó thì Quân đến, anh nắm lấy cánh tay hắn trong bàn tay chắc như gọng kìm của mình!

          - Đừng bắt nạt phụ nữ, không ai lạ gì ông đâu!

          - Thôi đi Quân!

          Doan nói giọng sợ sệt. Quân buông tay hắn mạnh đến nỗi hắn lùi lại phía sau. Hắn rời phòng Y tế vừa đi vừa lẩm bẩm:

          - Chỉ có đo áp huyết mà, mà!

          Quân lấy điếu thuốc ra châm hút, không bao giờ anh hút thuốc trong phòng y tế nhưng hôm nay như để giải tỏa sự bực bội. Anh quay nhìn Doan. Doan ngồi và đầu gục xuống bàn làm việc. Đôi vai chị run lên. Quân hiểu Doan vừa bực vừa tủi, anh lẳng lặng xé tờ lịch trên tường, ghi vội cho Doan mấy chữ:

          "Hết giờ, hai mẹ con cậu về nhà tớ nhé! Mẹ tớ khao hai mẹ con bữa ăn tươi, những món mà cậu thích. Bà khỏi bệnh rồi! Vui lắm, nhớ nhé! Tớ và cả nhà chờ hai mẹ con".

          Anh đặt cây bút lên trên tờ giấy vừa viết lời nhắn cho Doan và nói:

          - Cậu cứ khóc đi, nếu làm cho cậu thấy nhẹ nhõm... mình về đây!

          Doan qua phòng bên rửa mặt. Khi quay lại, Nga đã xuất hiện từ lúc nào. Thế là Doan nảy ngay ý định nhờ Nga chở hai mẹ con về ngoại ô.

          Nga chỉ đợi có thế! Vì cô đã đọc mảnh giấy Quân để lại. Nga biết bà mẹ của Quân rất quý mẹ con Doan, nhất là qua đợt ốm vừa rồi. Doan đã rất nhiệt tình đến điều trị cho bà, bà không phải nằm viện. Nga cất ngay mảnh giấy.

          Trong lòng, từ lâu Nga đã biết Quân rất thương mẹ con Doan. Cô biết phần lớn anh lạnh nhạt với cô vì càng ngày Quân càng nhận ra Nga không hợp với anh về nhiều mặt. Có lần, anh đã nói đến chuyện chia tay. Dù Doan cũng là một phần nhỏ trong đó nhưng Nga vẫn coi Doan là tình địch. Mặc khác, Nga cho rằng Doan đã có một đời chồng và đã có con, nhan sắc làm sao được bằng mình... những ý nghĩ ấy, lẽ ra cô phải tự tin vào mình; ở đây Nga lại đố kỵ và ghen ghét với Doan một cách vô lý.

          Nga nhờ Quang chở mẹ con Doan về ngoại ô còn cô đến với gia đình Quân. Cô bảo rằng Doan muốn nghỉ việc và học Đông y. Nghe chuyện, mẹ Quân nói:

          - Nếu được như thế thì tốt quá! Tôi cũng mong hai người ấy xây dựng hạnh phúc lại với nhau, gia đình anh Quang tốt lắm!

          Bà không ngờ câu nói của bà làm cho Quân thật buồn. Quang góa vợ và cơ quan gần phòng y tế của Doan. Quân biết Doan không để tâm đến Quang. Doan còn chưa quên người chồng đã khuất. Chị dành tất cả tình cảm cho cậu con trai bé bỏng của mình!

          “Thế đấy! Hóa ra mình chẳng biết gì cả...”, Quân nghĩ. Ý nghĩ ấy làm anh thật buồn và chẳng để ý gì đến Nga và những câu chuyện của mẹ. Trong bữa cơm, Quân chẳng nói, chẳng rằng chỉ uống rượu. Anh hiểu sự vắng mặt của Doan theo nghĩa khác. Mẹ Quân thì vẫn nghĩ Nga và Quân vẫn yêu nhau, nên giục hai người:

          - Tôi cũng đang mong có cháu bế rồi! Anh chị liều liệu, cháu Nga cũng ra trường rồi! Năm nay được tuổi cả hai đứa.

          Quân chưa có dịp kể lại chuyện tình cảm giữa anh và Nga đã rạn nứt cho mẹ biết. Còn bữa nay, anh lầm lì ngồi uống với những nỗi buồn của riêng mình. Khuya, trời mưa nặng hạt. Quân say, nôn và chẳng biết gì nữa.

          Mẹ Quân bảo Nga ở lại. Nga có vẻ lưỡng lự nhưng bụng thì mừng thầm. Trong ý thức của Nga, ngoài tình yêu với Quân, cô tự hào về vẻ ngoài đẹp trai của anh, gia đình cơ bản và điều quan trọng là cô phải thắng Doan. Phải thắng bằng được! Dù đôi lúc Nga cũng thấy minhg tầm thường quá vì Doan chẳng có lỗi gì.

          ***

Ảnh copy và minh họa

          Nhanh thật! Mới thế mà đã bảy năm trôi qua… Doan thư thả bước trong sớm mai, những tia nắng bình minh xuyên qua những vòm cây. Doan vừa nghĩ vừa nhìn những cây thuốc đang lên xanh sau những trận mưa xuân. Bảy năm, Quân đã cưới Nga và có một cậu con trai, mình cũng đã xây dựng xong vườn dược liệu và quan trọng là đã thành công nhất định về điều trị một số bệnh hiểm nghèo mà tây y nhiều khi bó tay. Lại một lần nữa Doan thấy mình quyết định đúng!

          Ngày ấy Doan rời cơ quan, không hoàn toàn vì chuyện xảy ra với gã phó quản đốc, mà Doan chạy trốn chính mình. Doan biết Nga yêu Quân đã mấy năm. Quân mạnh mẽ, trìu mến và rất thương con trai minhf. Dù có cảm tình với Quân, Doan tự nhủ không nên tham, vì rằng đã có chồng con. Cuối cùng, chị rời cơ quan như chạy trốn chính mình để Quân có thể tự quyết định hôn nhân.

          Doan đang lúi húi ngoài vườn dược liệu cùng cậu con trai nghịch nước tưới, áo quần cậu hôm nào cũng ướt. Bỗng tiếng con Ních sủa dồn dập, Doan ngẩng lên nhìn ra cổng, Quân đứng lặng nhìn Doan như thôi miên. Doan đột ngột, bối rối đánh rơi chiếc kéo đang cầm trên tay. Chị không chào Quân mà gọi con trai:

          - Trung ơi! Chú Quân đây này!

          Bé Trung chưa biết Quân, chỉ nghe mẹ hay kể, thế mà cậu đã nhảy cẫng lên.

          - Cháu chào chú Quân ạ!

          Quân để chiếc túi du lịch xuống và chạy mấy bước về phía cậu bé, anh nhấc bổng bé Trung lên và dụi đầu vào vào ngực nó:

          - Chú không nghĩ cháu lớn thế này đâu...

          Khi Doan đang nấu cơm, Quân đi một vòng thăm cơ ngơi của hai mẹ con. Mảnh vườn rộng, đủ những cây thuốc. Anh cảm thấy thật dễ chịu, hương thơm của cây ngải cứu, điểm giữa những cây ngải là những cây hoa dừa cạn đủ màu tím, trắng. Cành hoa nhẹ đung đưa trước gió và thoang thoảng mùi thơm. Xen kẽ những cây thuốc là những khóm hồng, một loài hoa mà anh biết Doan rất yêu thích. Chiếc lồng chim treo ở đầu hiên nhà, “đây chắc của bé Trung đây”. Anh yêu cậu bé từ khi về cơ quan. Hôm đó, đúng ngày mà cơ quan anh đến dự lễ truy điệu chồng Doan. Bé Trung hồi ấy mới được mấy tháng, ai hỏi chuyện cũng toét miệng cười hớn hở.

          Nhà trẻ nơi Doan gửi con ở ngay cơ quan, nên lúc rảnh anh hay sang với bé. Cậu kháu khỉnh và vô tư. Trẻ vô tư bao nhiêu thì người lớn như Quân lại chạnh lòng bấy nhiêu.

          Quân trở lại phòng khách, nhìn những giá sách Doan sắp xếp gọn gàng mà xúc động. Chị đã nỗ lực và khẳng định được mình. Còn anh, lạc hướng trong hôn nhân, chìm trong rượu chè. Thấy Doan vui vẻ nấu những món anh thích, Quân nhận ra chị vẫn tươi tắn, mạnh mẽ. Bữa cơm cùng Doan và bé Trung ấm áp nhưng trong mắt Quân vẫn phảng phất nỗi buồn. Doan muốn hỏi, còn Quân chỉ lặng im, cảm xúc dâng tràn mà không đủ can đảm đối diện. Khi chia tay, anh trao Doan gói quà nhỏ và dặn: “Khi nào tớ đi, cậu hãy mở ra xem nhé.”

          - Doan tiễn Quân một đoạn, linh tính mách cho Doan một điều gì khang khác mà chị nhận ra từ khi gặp lại Quân. Doan cúi xuống dặn con:

          - Con đưa chú ra bến, qua cánh đồng cho gần nhé! - Doan nhìn Quân với đôi mắt đượm buồn.

          - Doan phải về đây! Có hẹn với mấy bệnh nhân, khi nào có dịp ghé qua nhà mình nhớ đưa cả mẹ con Nga nữa nhé!

          Doan trở về nhà, điều làm chị quan tâm là món quà của Quân nó có vẻ khác thường, mà đúng vậy! Đó là một tấm séc với số tiền không nhỏ, chị mở ngay lá thư Quân để lại:

          Doan ơi!

          Hãy nghe mình, mình chẳng còn gì? Ba mẹ mất rồi, còn cậu con trai, không phải con mình! Sẽ có dịp mình nói rõ hơn... mình chỉ còn duy nhất hai người thân yêu trên cõi đời này mà mình quan tâm, đó là cậu và bé Trung. Tớ yêu nó từ nhỏ Doan biết rồi... mình không còn sống được bao lâu nữa, mình bị ung thư dạ dày. Số tiền này mình gửi Doan, cậu hãy dùng vào việc nghiên cứu đông y và chữa bệnh cho mọi người, hãy cho mình góp phần”.

          Đọc chưa hết lá thư, Doan chạy như bay về phía cánh đồng. Chị đuổi theo Quân. Quân thấy Doan thở dồn dập, đôi má Doan ửng hồng và nói trong hơi thở gấp gáp. Chưa bao giờ Quân thấy Doan đẹp như lúc này. Chị chủ động nắm lấy tay anh và siết mạnh - một cử chỉ khác lạ so với tính cách của mình.

          - Hãy quay về nhà tớ ngay, cậu phải nghe không được đầu hàng!

          Chị nghỉ một chút rồi lại nói tiếp:

          - Hãy vì Doan, vì bé Trung được không? Mình xin cậu đấy, Quân ơi!

          Giọng Doan tha thiết và mạnh mẽ khiến Quân dừng bước. Chị kể cho anh nghe những ca ung thư được điều trị thành công và đưa anh xem bệnh án minh chứng. Trong căn bếp, dáng Doan dịu dàng, chậm rãi khiến Quân thấy gần gũi và tin tưởng hơn. Anh hiểu Doan yêu mình chân thành, tình cảm ấy mang lại cho anh niềm ấm áp mà từ khi cha mẹ mất, anh mới lại cảm nhận được. 

          Anh bỗng thấy thương Doan vô cùng, Doan vẫn yêu anh sau ngần ấy năm, vậy mà có lúc anh đã nghĩ Doan muốn xa anh để đến với một tình yêu khác.

          Doan bước ra từ bếp, thấy Quân như đang ngủ nhưng nước mắt anh khẽ rơi. Chị cúi xuống, áp mặt mình vào anh, hơi ấm và nước mắt hòa cùng nhau. Quân khẽ hôn lên khuôn mặt đẫm lệ của chị. Doan nghẹn ngào, hiểu rằng anh đã trải qua quá nhiều đau khổ nếu biết trước, chị đã chẳng rời xa anh. Chị thì thầm…

          - Em đã sai, em đã sai rồi anh! Bây giờ, chẳng có bất cứ điều gì có thể làm em xa anh được.

          Chưa bao giờ anh thấy mình cần được sống như lúc này, kể từ khi anh biết mình mắc căn bệnh hiểm nghèo. Anh mong cho chóng đến ngày mai để Doan đưa anh đến bệnh viện và phẫu thuật. Anh muốn được sống, được che chở cho Doan và bé Trung. Nắm chặt đôi vai của Doan và anh nói như lẫn trong hơi thở:

          - Ngày mai em đưa anh đến bệnh viện nhé! Chưa bao giờ anh muốn giành lại sự sống như bây giờ, em hiểu không?

          Ngoài trời, những cơn gió của mùa xuân mang hương thơm của những cây thuốc và tiếng chim hót líu lo... phía hiên nhà, nó làm cho Quân thấy dễ chịu và ấm áp, một niềm hạnh phúc giống như những chồi non đang nhú lên từ những thân cây qua mùa Đông lạnh giá... Những mầm non mang hy vọng trong chiều Xuân êm ả...

          ***

          Nga bàng hoàng khi biết Quân đang nằm viện vì ung thư. Họ đã ly thân lâu, và cô từng nghĩ anh chỉ đi xa thăm bạn bè. Giờ đây, sau nhiều va vấp, Nga mới nhận ra Quân vẫn là người đàn ông đáng trân trọng dù cô từng phản bội, nhưng anh lại là người đã giúp cô thoát khỏi mối quan hệ sai lầm.

          Cuộc hôn nhân của họ bắt đầu không vì tình yêu mà vì trách nhiệm và sự buồn chán của Quân sau khi mất Doan. Sống bên người chồng lạnh lùng, Nga thất vọng, tìm đến Thăng, một giám đốc đối tác khéo léo lợi dụng. Những buổi gặp gỡ vì công việc dần biến thành quan hệ tình cảm. Nga ngỡ đó là tình yêu thật, cho đến khi cô có con và Thăng lộ bộ mặt sở khanh, bắt đầu tống tiền cô bằng những bí mật công ty và đứa con ngoài giá thú.

 

          Nga kiệt quệ cả tinh thần lẫn vật chất, sống trong lo sợ và ân hận. Cô chỉ mong được trở về bên Quân, người dù lạnh nhạt nhưng vẫn đáng tin cậy, để tìm lại chỗ dựa bình yên cho chính mình và đứa con mà cô đã trót sinh ra. Nhưng Thăng vẫn không buông tha.

          Một lần, Quân chủ động gặp Thăng và nói rằng anh đã biết hết mọi chuyện, chỉ im lặng để cha mẹ được yên lòng. Anh bảo: “Tôi chỉ nghĩ thằng bé vô tội. Nếu anh thật lòng với Nga, tôi sẵn sàng để cô ấy tự do.” Từ đó, Thăng biến mất. Quân không giục Nga ly hôn, sống trầm lặng như cái bóng, chỉ lặng lẽ quan tâm đến bé nhưng không bao giờ nhắc đến chuyện huyết thống, khiến Nga vừa nể vừa sợ.

          ...

          Ca phẫu thuật của Quân thành công, khối u chưa di căn, các bác sĩ giữ lại được một phần tư dạ dày. Doan mừng rỡ, dìu anh đi dạo quanh hành lang bệnh viện. Quân nắm tay chị, nhìn gương mặt đã bớt lo âu. Anh nhớ rõ khi vào phòng mổ, bàn tay Doan siết chặt rồi buông ra, ánh mắt chị chan chứa nỗi buồn. Giờ đây, có Doan bên cạnh, anh thấy lòng mình bình yên và vững tin hơn bao giờ hết.

          - Cảm ơn em nhiều lắm! Bác sĩ của anh!

          - Doan đỏ bừng mặt, chị cũng không hiểu chị gọi Quân bằng anh từ lúc nào? Thực ra chị hơn Quân những bốn tuổi, và lại là người có một đời chồng, có con, nên từ khi biết được tình cảm của Quân với mình chị hay lúng túng và ngượng ngùng. Nhưng bây giờ, điều ấy chẳng còn ý nghĩa gì khi từ trong sâu thẳm lòng mình, chị đã trân trọng tình cảm của anh, nhất là khi anh lâm bệnh, chị khát khao giành giật lấy sự sống của anh. Chị dịu dàng nói với anh:

          - Từ mai anh phải uống thuốc đông y.

          - Anh xin tuân lệnh bác sĩ.

          Họ ngồi bên nhau, Quân thật vui thấy Doan hết lo lắng, anh thầm cảm ơn số phận đã cho anh gặp Doan một lần nữa... Doan siết chặt tay anh, giọng chị ấm áp:

          - Không có gì đáng lo nữa anh ạ, bây giờ chỉ còn cách nghe theo lệnh của em, từ ăn uống đến điều trị.

          Quân mỉm cười, không trả lời mà siết chặt tay chị, trong sân bệnh viện, những người bệnh được người nhà dắt, họ còn yếu ớt hơn Quân, nhìn họ đi lại trong hành lang bệnh viện Quân nghĩ: “Nếu không có Doan không hiểu mình sẽ ra sao nhỉ?”

          Anh nghĩ đến mẹ mình, bà vẫn tưởng cu Anh là cháu đích tôn của mình. Điều đó làm anh luôn cảm thấy có lỗi nên chỉ biết im lặng. “Nhưng mẹ hãy yên tâm, mẹ sẽ mừng lắm khi con lại có mẹ con Doan bên cuộc đời mình”.

          - Anh đang nghĩ gì vậy? - Doan âu yếm hỏi.

          - Anh đang nghĩ đến mẹ, chắc mẹ vui lắm khi biết anh có em bên cạnh.

          Quân trả lời Doan và anh kể hết cho Doan nghe về chuyện Nga thú nhận với anh tất cả...

          - Tất cả đã qua rồi anh!

          Doan an ủi Quân. Chị dìu Quân về phòng bệnh và khuyên anh ngủ một giấc. Quân đang nằm thiêm thiếp thì hai mẹ con Nga đến, cu Anh vừa nhìn thấy anh nó đã khóc làm ầm cả phòng. Quân kéo nó lại gần và nói giọng ân cần:

          - Bố không sao, ai mà chẳng có lúc ốm.

          Anh vừa nói vừa xoa đầu, nó vạch bụng Quân lên và hỏi:

          - Bố có đau không?

          - Không, bố đau thì làm sao ngồi dậy được!

          Nga chẳng dám trách anh, cũng không nói gì về việc anh đi điều trị mà giấu cả cô. Cô biết tất cả là nhờ bạn bè anh kể lại, rằng anh định buông xuôi.

          Sau những gì xảy ra, cô cũng không còn đố kỵ với Doan như trước nữa... Cô biết chỉ có Doan mới giúp Quân trở lại vui vẻ như vậy. Doan bước vào phòng, chị thấy Nga rất lạ, cô ăn mặc giản dị và có vẻ đẹp dịu dàng hơn, thái độ cũng vậy. Doan giục Quân dậy uống thuốc và nhìn cháu bé, vờ như không biết gì.

          Bé Anh nhanh nhẹn lấy cốc và khăn khi thấy Quân với tay, nó chào Doan rất lễ phép và tỏ ra rất biết ơn nữa... Doan nói với Quân là có bệnh nhân đang chờ và phải về, chị quay sang nói với Nga:

          - Mấy hôm không có Nga ở đây, mình hơi vất đấy! Bây giờ có hai mẹ con, mình đỡ hơn...

          Quân nhìn theo bóng Doan rời bên cửa... anh bỗng thấy buồn vì gặp phải ánh mắt Doan nhìn cậu con trai của Nga đầy vẻ thương cảm, đôi mắt ấy nhìn anh như muốn nói nó rất cần anh. Nga cũng đi theo Doan.

          - Nga cứ yên tâm, khối u ác tính nhưng chưa di căn, phẫu thuật đã cắt bỏ khối u thành công, từ nay mình sẽ điều trị cho Quân bằng đông y, không đáng ngại gì cả. Nga đừng lo lắng nhé!

          Nga vẫn im lặng, không nói gì.

          Doan lại nói tiếp:

          - Nga ở đây chăm sóc Quân, hai mẹ con có gì khó khăn cứ qua nhà mình!

          - Nhà bà ngoại ở gần đây, mình sẽ cho cu Anh về ngoại. Cảm ơn Doan về tất cả.

          Mấy hôm sau, Doan để bé Trung mang thuốc vào cho Quân còn chị chỉ ghé thăm chốc lát. Hôm sau, Doan vào phòng bệnh thì chỉ thấy mình Quân đang nằm đọc báo. Thấy Doan vào, anh ngồi dậy và hỏi:

          - Em lại một lần nữa chạy trốn anh đấy à?

          Doan không trả lời, chị ngồi vẻ tư lự, rồi chậm rãi trả lời anh:

          - Em không muốn anh khó xử.

          Quân đưa cho Doan một phong thư và nói:

          - Em đọc đi.

          Doan đưa hai tay đỡ lấy phong thư, thì ra thư của Nga.

          Anh! Khi anh đọc lá thư này thì em đã bay xa. Hãy tha lỗi cho em, em ra đi lần này bằng hai bàn tay trắng. Em sẽ làm lại từ đầu bằng đôi chân của mình, đôi chân mà anh đã cho em sức mạnh. Dù giờ đây, em không còn xứng đáng ở bên anh. Em đã hiểu chỉ có Doan mới mang lại hạnh phúc cho anh, có Doan anh sẽ có tất cả... nếu như trước đây em nhận ra điều này có lẽ cả ba chúng ta đều hạnh phúc! Dù sao, em cũng biết ơn anh đã giúp em đủ nghị lực để làm lại từ đầu, cho em và cho con trai của em. Em chỉ mong anh một điều, đừng bao giờ cho con trai em biết về người bố của nó, người bố xứng đáng của con trai em là anh, dù em mãi mãi xa anh. Chúng ta chỉ như một đôi vợ chồng ly dị, vì không hợp, không chung sống được với nhau... em muốn con trai em chỉ bết vậy thôi! Khi ổn định, em sẽ về đón cu Anh. Chúc anh và Doan hạnh phúc”.

          Doan đưa lại lá thư cho Quân, đôi mắt Doan long lanh và những giọt nước mắt lăn dài trên má. Chị đi ra phía cửa sổ, chống hai tay vào bậu cửa cúi nhìn xuống sân bệnh viện. Bé Trung đang chơi ú tim với bé Anh, nó chưa biết mẹ nó đã bay xa và từ nay thiếu hơi ấm của mẹ.

          Quân đến bên chị từ lúc nào, anh cũng nhìn hai đứa trẻ đang nô đùa. Anh nói với Doan:

          - Ngày mai anh ra viện rồi em à.

          Doan im lặng một lúc rồi nói với Quân vẻ dứt khoát:

          - Anh đón cả bé Anh về nhà mình, bé Anh sẽ ở với mình anh à!

          Anh xúc động nắm chặt lấy vai Doan và im lặng. Một lần nữa chị lại quyết định thay anh. Doan đứng yên bên Quân. Ngoài cửa, nắng xuân vừa bùng lên, Những tia nắng xuyên qua kẽ lá... để lại trên bậu cửa những chùm hoa nắng lung linh...

          Đ.T.Y



Không có nhận xét nào: