Chùm thơ “về bão lũ 2025” là tiếng lòng đau đáu của nhiều tác giả trước thiên tai hoành hành, để lại bao mất mát cho quê hương. Mỗi bài thơ là một lát cắt cảm xúc, khi da diết thương Huế, khi xót xa nhìn dòng nước cuốn trôi phận người, phận đất. Thiên nhiên trong thơ không chỉ dữ dội mà còn thấm đẫm tình người, tình quê. Dù tang thương, những câu chữ vẫn cất lên niềm tin, sự sẻ chia và nhân ái giữa giông bão. Cả chùm thơ như một bản hợp xướng buồn mà nhân hậu, thắp sáng tinh thần “khâu vá lại quê hương” sau lũ.
![]() |
| Ảnh của Nghệ sĩ Trương Vững |
{tocify} $title = {Mục lục bài viết}
TIN NHẮN NGÀY MƯA LŨ- Mai Văn Hoan
- Huế sầu thả những giọt
buồn
Hỏi người ngoài nớ chuồn
chuồn thấp cao?
- Ngoài ni mưa gió ào ào
Ngó vô trong nớ càng ngao
ngán lòng
Chơ răng cứ nhớ, cứ mong
Thấy mưa xối xả mà không
chộ người
Chuồn chuồn trốn hết mô
rồi
Cành hồng gió quất tả tơi
trước thềm…
Chắc là ai đã lãng quên
Chạy tìm phòng trọ trong
đêm lũ về...
Thanh Khê, 1-11-2025
M.V.H
ĐIỆP KHÚC MƯA - Trần Văn Liêm

mưa vẫn dồn lên bao cánh mỏng
hải đường thu
hải đường thu
rơm rớm máu nhòe
đã phù sa ứa trào theo cơn lũ
tháng mười trôi như núi lở sau hè
tháng mười buồn
tháng mười buồn
như cánh chuồn chuồn ướt tuổi
treo ngược mình dưới nhánh lạnh hồng
gai
mơ làm chi người ơi một nhúm tay con
gái
chạm khẽ lên đôi cánh sẫm mệt nhoài
thôi ta về nhặt khóm lục bình trôi lạc
trong cơn mê chiều thương áo tím qua
cầu
mắt đuối nhìn lạnh lùng con nước xoáy
nhấn chìm
từng nốt lặng trắng đời nhau
T.V.L
ÔI HUẾ! - Phan Chi
Ơi Huế ngàn năm Huế xót
xa
Đò em trên phố chở ai qua
Sông Hương dềnh cả lên Lê
Lợi
Ghe thuyền len lỏi chợ
Đông Ba
Lâu lắm chưa về với Huế
xưa
Quê mình nắng cháy với
đêm mưa
Thương quá đền đài mênh
mang nước
Trĩu buồn Bến Ngự chẳng
như mơ
Vĩ Dạ chiều nay nước lại
dâng
O nớ đi mô ướt sũng quần
Áo tím hai tà em xoắn lại
Cho màu của Huế nước
không ngâm
Anh lỡ là người sống tha
hương
Cũng nơi sông chảy cả
trên đường
Cũng có bao người cong
lưng lội
Mà lòng vẫn xót Huế yêu
thương!
P.C
THƯƠNG QUÊ NGÀY MƯA LŨ - Đặng Toản

chiều rụng xuống, lăn qua ngày đổ nát
nắm cọng buồn, sơ ý phỏng
đôi tay
hoa địa ngục trổ ven trời
xiêu lạc
quê hương xa… bão lũ,
trận đau bày
ngày hoạn nạn choàng vai
cùng tuyến lệ
vùng môi khô khóc mướt,
mộng tơi bời
dẫu trăm chước, nào ngăn
ngày tận thế
số phận người đâu khác
cánh hoa rơi
Đêm đứng giữa ngọn đèo
nghe đá khóc
Lũ, định hình nhát chém
dọc quê hương
người, gia súc…chìm theo
vùng lúa thóc
loài vực sâu mọc chắn cửa
thiên đường
Cao Bằng sạt lở, Thái
Nguyên - Hà Nội
lũ ngút ngàn sau trận bão
Bualoi
lùa Thanh Hoá - Thừa
Thiên vào vũng tối
Đà Nẵng- Hội An, phố cổ
chìm rồi
Còn Quảng Ngãi nắm tay
cùng Đà Lạt
Nước dâng cao như đã được
lập trình
Sài Gòn đón triều cường
nghe mỏi mệt
Đến Lâm Đồng tràn vỡ đập
Tuy Phong
Anh ngước mặt, dốc chén
sầu hơi quá
màu bình nguyên chuyển
đục tựa sông Hồng
đoàn cấp cứu băng qua
vùng thảm họa
đêm nay còn đủ trữ lượng
pin không?
ngày giông bão, lòng thơ
không định hướng
dòng sông trôi tơi tả
những câu hò
lòng riêng có chút vui,
cười cũng ngượng
khi quanh đời ngập ngụa
những âu lo
lòng chia sẻ bọc đùm khi
khốn khó
mới hay đời chưa hết tấm
thiên lương
chị ngấn lệ, đỡ thùng mì
tôm nhỏ
để nghe còn đâu đó … một
yêu thương
anh chợt thở nặng nề ran
luống ngực
quán cà phê ngập tới bảng
kinh doanh
dẫu than khóc không hề là
thiên chức
mắt nghẹn ngào, hòn lệ
vón loanh quanh
mắt điện tử giữa trời
thiên tai xám
góc quay nhìn, đâu cũng
thấy thê lương
cầu mong nắng ngày lên, trời
cõi tạm
để ta còn khâu vá lại quê
hương.
Đ.T
BÀI THƠ SANH vào NGÀY NƯỚC LŨ - Đặng Ngọc Tam Giang
có bài thơ sanh ra nhằm
ngày nước lũ
từng ngôn từ
đều thấm nỗi nước mưa.
mưa rơi quá như lệ chia
tay ngàn xưa chàng ra trận
nước tuôn trào
như suối dốc hết nước
tương lai.
ta rất sợ
em không kịp hóa thành
con cá nhỏ
mà đồng mênh mông, đê đã
vỡ lúc chiều...
-----
có bài thơ sanh ra trúng
ngày nước bạc
tứ cuộn theo sông
câu vay - trả một kiếp
bèo?
những thi ảnh chông chênh
lạc trôi trăm hướng
chỉ thương mắt người
mỏi mãi những hạt phù sa.
và rất hãi
những bàn tay hôm qua còn
“chồn dọn” lũ
hôm nay tin co quắp mười
ngón chẳng víu đời.
-----
có bài thơ sanh ra đã hóa
phận người
như ngọn đèn pin soi rọi
loang dòng nước ngập chơi
vơi.
cuộc sống ngọt ngào, cay đắng nên gia vị
xoắn tình, dệt nghĩa
kết đồng bào từ những gói
mì tôm.
bài thơ ngôn từ mưa ướt
đẫm
vẫn giữ khô lề
qua lũ... nắng lại về
trên tháp nhân tâm.
Đ.N.T.G
LẶNG! - Nguyễn Mộng Ngọc
Bão qua rồi, bão khác lại
theo sau
Những nỗi đau cứ thi nhau
chồng chất
Người mất, nhà tan, ruộng
vườn xơ xác
Tiếng khóc than giẫm nát
cả ruột gan.
Đồng bào ơi bao giờ hết
gian nan
Mỏng manh quá trước cuồng
phong bão tố
Vô thường quá trước gió
giông cuồng nộ
Ngày mai này mọi người sẽ
ra sao?
Không còn có thể khóc
cùng với nỗi đau
Chỉ cố sức bơi quàu trong
đổ nát
Gió mưa ơi chở dùm tôi
khúc hát
À ơi yên bình đừng giông
gió tả tơi
Ngày mai này ai cũng thấy
mù khơi
Mờ mịt tối một vùng trời
trống rỗng
Chẳng còn gì ngoài vườn
không nhà trống
Đôi tay này không ôm nỗi
cuồng phong
Nhân sinh ơi bao giờ hết
long đong
Hết nước mắt, hết nỗi
buồn vô vọng...
Chiều buông nắng tiếng
chuông chùa vang động
Vỗ về người qua năm tháng
mênh mông!
N.M.N
GA HUẾ VÉN ĐỢI - Đức Sơn
Mưa trút nỗi niềm, đêm ngày thắt xé
Đường dừng tay ghi, không rúc còi
Bóng chị trực ca, ánh đèn chiếu rọi...
Lũ vượt mặt kinh thành
Xoáy sạt
đò cứu ứng nguy nan
Phố ngập bùn non
Ga thấu nỗi mong lũ qua nhanh
Cứ đợi, đợi hoài... lũ chồng, lũ dữ
Mù mưa, giữa Huế kẹt đường xa
Đoàn tàu mắc cứng
Lo cho kịp ngày dứt ngập ngụa
Nhớ lắm vòng tay ôm chặt Cố Đô ơi!
Ước chặng gió mưa, đoàn tàu vẫn ngược xuôi
Tình nghĩa khó cách xa
Sớm nay, Ga vén tẩy vết bùn
Cọng rác cũng không còn!
Vén nhọc nhằn, đường xiết chặt bù loong
Em ngóng anh về chờ sân Ga ấm lạ
Gặp nhau câu chào, giá lạnh mặc kệ mùa đông.
Đ.S
![]() |
| Ảnh của Nghệ sĩ Trương Vững |


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét