Chùm thơ của nhà thơ Đỗ Thu Yên gợi lên nỗi nhớ thương da diết và vẻ đẹp trữ tình trong những kỷ niệm thời chiến chinh.
Nếu “Dòng sông xưa” là một bài thơ đầy chất hoài niệm. Thì “Bên bức bích họa phố xưa” xen lẫn giữa hồi ức đẹp nơi phố cổ Hà Nội và những năm tháng gian khổ trên Trường Sơn. Còn, “Câu chuyện đồi sim” kể lại mối tình thời chiến thật giản dị mà cảm động.
Cảm ơn giọng thơ nhẹ nhàng, giàu cảm xúc, sâu lắng và ý nghĩa. Đặc biệt, là trong những ngày cuối tháng Tám của mùa Thu hoài vọng. Trân trọng giới thiệu.
DÒNG SÔNG XƯA
Em trở lại dòng sông xưa
Một chiều mưa dòng sông vắng lặng
Con đò vẫn sang sông
Đò không anh không em
Trôi trên dòng sông vắng...
Em bâng khuâng đứng lặng
Nhớ một người đi xa.
BÊN BỨC BÍCH HỌA PHỐ XƯA
Bên
máy nước những chiếc thùng đứng đợi
Một
người đã mãi đi xa.
Chỉ
mình em nhớ lại kỷ niệm xưa...
Anh
vẫn nhường em chen ngang thùng nước
Mỗi
sớm mai Hà Nội xốn xang.
Tình
cờ em gặp lại anh
Vẫn
chuyện nước non bên bờ suối cạn
Rừng
Trường Sơn mùa khô lối mòn qua suối
Bó
hoa rừng xao xuyến bước hành quân.
Mỗi
lần anh đến thăm em
Qua
bao cây số đạn bom
Chiến
dịch xa hơn
Thư
anh đến chậm.
Tin
anh hy sinh em biết trước!
Nước
mắt ướt nhòa những mơ ước khát khao
Mùa
mưa Trường Sơn mênh mang
Con
suối cạn nước ngập tràn lối cũ.
Em
xách chiếc thùng không chông chênh
Hoàng
hôn trĩu nặng
Những
bức họa trong em giở lật từng trang.
CÂU CHUYỆN ĐỒI SIM
Em đóng quân ở dưới chân đồi,
Khẩu đội của anh ở đỉnh đồi sim tím
Mỗi lần xuống chân đồi lấy nước
Anh lại hái đầy mũ sim tím mọng.
Áo anh rách giòn vì đạn giặc,
Em ngồi khâu vá mạng... nhớ thương
Các chị trong tiểu đội vẫn đọc câu thơ ấy
Mỗi khi em ngồi vá áo cho các anh.
Rồi một ngày bom dội suốt ngày đêm
Chị Lành đã hy sinh khi cùng công binh phá bom nổ chậm
Mới sáng nay chị hỏi
Em có ưng cậu pháo thủ đó không?
Đường lên đỉnh đồi trở nên xa xăm
Những hố bom làm đồi sim nham nhở.
Khẩu đội pháo các anh
Đã hy sinh một nửa.
Anh
Bị thương rất nặng
Khi em đến,
anh chỉ kịp nắm bàn tay đặt lên trái tim mình!
Ôi! các chị các anh
Bao nhiêu đạn bom đổ xuống đất này
Nhưng đường vẫn thông và xe vẫn chạy
Chúng tôi lên đường đi về phía trước
Để lại đồi sim tím mọng nhớ thương.
Nhớ một buổi chiều êm cùng anh đi hái sim
Sim tím mọng như bao điều muốn nói
Mà chúng mình chỉ toàn nói về sim
Hết cành lá hoa rồi đến quả.
Để bây giờ nỗi nhớ vẫn bâng khuâng.
Đ.T.Y
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét