BÂNG
KHUÂNG HỒNG HẠ
Văn
Công Toàn
Chiều về Hồng Hạ bâng khuâng
Không dưng anh lại dừng chân nơi này
Nắng lên Hồng Hạ xanh mây
Không dưng em lại cầm tay hội mừng
Mưa rơi Hồng Hạ nhớ rừng
Không dưng trời đất đã từng trao nhau
Sương mù Hồng Hạ qua mau
Không dưng ánh mắt bắc cầu giao duyên
Trăng tròn Hồng Hạ thân thương
Không dưng anh lại ngược đường tìm em
Chiều vàng dần khuất bòng đêm
Bâng khuâng Hồng Hạ bên thềm trăng lên!
V.C.T
CẢM XÚC HỒNG HẠ
Ngàn Thương
Quê em giờ đã khác
Đổi mới cả con người
Từ nụ cười, ánh mắt
Từng quang cảnh xanh tươi
Mới thuở nào cuộc sống
Bao vất vả lo toan
Ngày nay niềm vui đến
Trong khoảnh khắc dâng tràn
Địa danh luôn mời gọi
Cho những ai muốn về
Nơi hoang sơ tĩnh mặc
Với thung đồi, sơn khê
Như chẳng bao giờ nghỉ
Con suối chảy bốn mùa
Tâm hồn người dân dã
Theo gió ngàn đong đưa
Ngày xuân chao nghiêng đậu
Bên bậu cửa nhẹ nhàng
Mẹ ngâm nga khúc hát
Hồng Hạ ơi mến thương!
N.T
CHIỀU HỒNG HẠ
Trường Thắng
Mây lãng đãng trôi về đỉnh núi
Xanh thẳm đại ngàn hùng vĩ dãy Trường sơn
Chiều xuống dần chân trời thấp gần hơn
Hồng Hạ đó
Sơn nữ đây
Hốt nhiên lâng lâng say rượu đoác.
Em Pa Kô nhoẻn miệng cười
Chân trần vã mổ hôi vượt thác
Đôi mắt hoang nhiên
Nhìn xa xăm
Như chưa biết mình bao nhiêu tuổi tác
Chiếc gùi sau lưng mang hồn cốt vùng cao.
Biểu tượng tình yêu đầy sức sống ngọt ngào
Như tia nắng rớt phơi trần
Thập thò rơi vào lồng ngực.
Vịnh Âm Bát
Vịnh Cất Toom
Nước trong lành chẳng bao giờ bẩn đục
Mấy cô gái giỡn đùa
Sau một ngày lên nương hái mầm xanh
Mẹ thiên nhiên ban tặng
Hồn hậu vô tư
Mãi chiều theo năm tháng
Trỉa bốn mùa bằng những làn điệu Cha chấp Ka lơi…
T.T
NGƯỜI Ở
NÚI
Triệu
Nguyên Phong
Ta thương người ở núi
Tần tảo suốt ngày đêm
Nép vào bên vách đá
Nghe đất trời lạnh tênh
Ta thương người ở núi
Cõng nắng sớm lên nương
Gieo vào lòng đất khát
Hạt xanh non nẫy mầm
Ta thương người ở núi
Đơm đầy nắng chiếc khung
Dệt mùa trăng thổ cẩm
Nét hoa văn điệu đàng
Ta thương người ở núi
Gùi ngày tháng trên lưng
Ủ hồn trong hương cỏ
Ghép mảnh vỡ sương trăng.
T.N.P
TRỞ VỀ HỒNG HẠ
Nguyễn Nguyên An
Anh trở về Hồng Hạ sáng nay
Núi mùa đông mây mù sương phủ
Em mùa đông rất chi vừa đủ
Ấm góc rừng và giấc chiêm bao
Những dòng nắng cuối năm lao xao
Trên homestay, Farmstay trong mắt em chim Phượng
Cả đại ngàn rung khúc tâm tưởng
Thắp trong anh nỗi nhớ không tan
Mưa nắng theo nhau gọi mùa sang
Anh theo em gọi tình chín tới
Tháng năm về Hồng Hạ đổi mới
Núi phố xôn xao một miền xanh
Suối Pârle chẳng bao giờ độc hành
Bởi trong mát róc rách khúc nhạc
Em một đời thanh tao tiếng hát
Gọi về ấm áp một miền đêm
Anh về Huế rồi lại trở lên
Như con thoi bao mùa dệt vải
Tấm vải Zèng nửa đời đã trải
Quyện tình em trở giấc men say
N.N.A
EM LÀ PÂRLE XANH
Nguyễn Thị Duyên Sanh
Này em PârLê này mây Trường Sơn
Hồng Hạ mùa xanh và tóc em vờn
Hát với đại ngàn giọng em cao vút
Ôi giấc mơ ta làn môi em ngon
Cất Toom che mưa Cất Toom ngăn gió
Vực xanh hân hoan mây say cùng trời
Em như kalaang em như chim núi
Bỏ ta cuối ngàn chơi vơi chim ơi
Ngồi chờ bình minh ngàn xanh sương trắng
Mặt trời đang lên em cười với nắng
Vòng tay em ôm dịu dàng PârLê
Lặng lẽ đỉnh trời đêm nao mê đắm
Một lần gọi tên em là suối tiên
Trong lòng núi xanh em rất ngoan hiền
Ta xin nửa đời về bên rừng vắng
Hát cùng lời chim để nói yêu em
N.T.D.S
TIẾNG
CHIM CHIỀU
NGUYỄN
VĂN VŨ
Bên kia núi con chim chiều đang hót
Nghe trong mưa ướt sủng tiếng thời gian
Em nhỏ giọt từng hạt buồn thánh thót
Vào lòng ta những chén nhỏ Arieu
Say túy lúy những vòng quay khờ khạo
Tứ quý Đầm còn ý nghĩa gì đâu
Đã qua tay ngồi ngẩn ngơ tiếc nuối
Nàng Hai cơ sinh hạ gã Ba mù
Thương em quá những buổi chiều đạm bạc
Trong đơn sơ thơm phức miếng gà rừng
Đâu sức trẻ mới leo đồi cỡi gió
Già như mây tóc trắng cũng vang lừng
Thôi em nhé, chào xa em Hồng Hạ
Ta sẽ về thăm lại mái nhà Gươl
Sẽ thăm em, thăm lại những con đường
Con suối nhỏ em Cơ Tu thánh thiện
N.V.V
TÌNH Ở
NÚI
Nguyên
Quân
Hái trái bắp đi tìm bếp lửa hồng
Mùi tro than nguội ngắt không ai khêu lại
Gió trập trùng xô nghiêng mái lá
Con dốc dài cắt ngang mặt màu mưa
Lối mòn quen chảy mon men sườn núi
Mầm cây xanh vương níu nợ chào xuân
Chợt nhớ em ngồi chải tóc lưng suối
Váy chàm thêu cánh chim lạc vừa bay
Ven triền suối nâng ly rượu quê
Mùi gạo mới thương mồ hôi lên rẫy
Tấm lá dong gói vuông xôi nếp tím
Ngón tay tình một múi đũa gắp chung
Suối róc rách tiếng cười lũ trẻ nhỏ
Lội dọc triền bắt con cá con cua
Em nướng chín bếp chiều xanh sợi khói
Bầy chiền chiện cà lơ trỗi giọng rủ rê về
N.Q
TÌNH CA BÊN SUỐI PÂRLE
Nguyễn Đức Sơn
Anh
đưa em về Hồng Hạ rừng mưa trắng
Giăng giăng,
vẫy trắng đỉnh rét giá miền hun hút
Mùa đông trải
dài con đường xuôi ngược
Cuội đá suối
ơi, không biết buồn
Chảy miết
rưng rưng thuở ấy
Anh viết bản
nhạc ấm nồng
Đêm đông
thao thức
Lạnh lẽo sá
gì, âm thầm nuốt dòng nhạc, cơn khát
Vời vợi thế,
cất dấu dòng nhật ký
Nhiệt huyết,
muộn màng
Muốn gọi tên
anh
Như cơn mưa
nốt nhạc thấu đợi chờ
Ai bảo cầm lời
ca kỷ niệm
Nương sắn,
bãi bắp, lúa, khoai, hoa vàng rừng tràm thương nhớ
Tiếng gà vọng
gáy đầu thôn
Gáy vọng cho
nhau
Chạm cốc mời
rượu
Vượt đèo
sương phủ
Môi em thắm
tươi như hoa chuối rừng thắp đỏ niềm tin
Bản nhạc anh
viết
Chái bếp nhà
Gươl rực hồng
Xua tan giá
lạnh
Cánh chim
vút dựng mây trời
Nhà sàn mái
lá - Bếp lửa hoài mong
Trong trong
xanh dòng rung ngân
Con tim và
tiếng đàn
Bản tình ca
bên suối PârLe (*)
Thao thiết
tiếng lòng và nhớ nụ hôn em
Quê hương gần
lắm, hẹn hò mùa xuân đến.
.................
(*) Suối PârLe
ở xã Hồng Hạ (huyện A Lưới)
RÉT MÙA NHƯ ĐẶC LẠI
Nguyễn Thiền Nghi
Chúng tôi mỗi
người mỗi ô riêng
Bọc trong tấm
chăn màu chống rét
Những con nhông
nằm chờ
Cô đơn hóa bướm
Cắn tha tình thả
vào mơ
Mưa trời như đặc
lại
Gõ cửa niềm riêng
sau tấm phên tre
Gõ cửa mắt nhau
Lời quên lời
nhớ
Nụ buồn ai vừa xé
kén
Bay theo dốc núi
níu dốc đời
Con đường đất
đứng soi dáng lạ
Người đâu rồi
Rét dựng mắt
trông
Bước chân nào đi
như là ở
Nặng nhớ thương
trải trắng sáng chiều
Những ngón tay
đan thơm mùi lá
Che buồn về
Sao khỏi ướt mưa
Mốt mai rồi cũng
xa
Biết gùi gì đây
làm hành lý khi về
Mắt rồi biết níu
người như đá núi
Vẫy chào nhau
từng ngón gởi buồn sau
N.T.N
LỠ...
Đặng Văn Sử
lỡ tay như mây vuốt ngực rừng
chạm phải chồi non xuân thì biếc
rạo rực đan thanh đỉnh đỉnh đồi.
lỡ chân như mưa xuống thung sâu
chạm vực ao hồ bao cá nhảy
và thấy em về bên suối trong.
lỡ môi theo gió hôn đại ngàn
phong lan hương giấu nguyên sinh mãi
sương, mật mềm môi mộng mơ màng.
lỡ mắt như trăng loã thể nhìn
sơn nữ thành tiên, thành thơ mãi
chắc đến ngàn đời hãy còn mơ.
và lỡ tim đau thành đá cuội
nhẵn mài im lặng dưới lòng khe
tròn vuông thôi mặc... bước đi về!
Đ.V.S
Nhạc Đình Trung


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét