khi mọi thứ mặc định lên ngôi
kể cả chiều không em
tôi vẹt mòn trên phím gọi.
khi bài thơ không còn ngôn ngữ
bức tranh không cần bút, cọ...
tay tôi sờ vào ngực không gian.
thế giới tình yêu rồi một ngày bằng sức tưởng tượng
bằng phép toán, bằng dung lượng MB (Megabyte)
sóng sánh tràn ly chiều... có thật.
tôi hoài nghi, một ngày tôi thành kí tự
thành nhiêu đó đơn vị đong đo
khắp đó đây bằng một enter, kích chuột.
khi không còn quay về thần thoại,
lạc ngoài mộng mị bóng tóc tiên
lửa thắp bên kia là một tinh cầu lạ.
em vẫn còn mặc định trong tim
vẫn thế giới gần như vĩnh viễn
bao ra sức sao, chép mãi... chẳng thành!
Đ.V.S
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét