Ba bài thơ “Nửa cuối và ngày đầu năm,” “Đông không lạnh giá cõi lòng,” và “Lạc tiếng guốc xưa” của Triệu Nguyên Phong là một chùm thơ đậm chất trữ tình, mang nỗi hoài niệm và khát vọng yêu thương. Thi sĩ dẫn người đọc đi qua những mùa mưa, mùa xuân, qua những bến sông và tiếng guốc cũ... tất cả như những lát cắt thời gian đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Trong mưa, trong sương, vẫn le lói một niềm tin vào sự hồi sinh của cảm xúc, của tình yêu và của mùa xuân đời người. Giọng thơ nhẹ mà sâu, buồn mà không bi lụy, để lại dư âm man mác trong lòng người đọc.
NỬA CUỐI VÀ NGÀY ĐẦU NĂM
Ta nhớ mùa thu xa
Đi qua ngày đông cuối
Mưa giăng mờ khắp lối
Xối dọc con đường làng
Mùa bão nỗi đi ngang
Nỗi buồn em một nửa
Phố phường cần chia lửa
Sưởi ấm sau cơn mưa
Anh ơi! Về đến chưa?
Giọt sương rơi mắt đỏ
Mong đêm dài khép cửa
Màu mắt nhớ ngỡ ngàng
Én nhỏ đợi mùa sang
Xuân về ngang qua ngõ
Màu hoa đào tím đỏ
Mai vàng dáng kiêu sa
Màu nắng mới đi qua
Mà bỗng dưng em thấy
Ta với ta lớn dậy
Hạnh phúc cứ chen vào
Xuân ngời sáng sắc sâu
Bài ca ngày nắng mới
Hoa xuân tràn ngập lối
Ríu rít giữa trời trong./.
ĐÔNG KHÔNG LẠNH GIÁ CÕI LÒNG
Chiều đi ngang ngày cũ
Mưa úp mặt buồn rơi
Mây trôi ngoài song cửa
Gió thấm lạnh bờ môi
Mưa ơi! Buồn lạnh vắng
Cài vạt nhớ mù tăm
Đêm nghe lòng dậy sóng
Còn gặp lại nhau không?
Mưa làm vổ khúc sông
Chiều đông em xứ lạ
Heo may vương trên má
Màu mắt nhớ nghẹn ngào
Con đường cũ chiêm bao
Vịn vào ngày xa vắng
Buồn miên man say đắng
Ướt nốt nhạc không lời
Bóng tà khuất dần trôi
Yêu thương xa vời vợi
Cơn mưa đời buồn tủi
Đổ chằm xuống mặt sông
Con đò vớt đục trong
Nỗi lòng người xưa cũ
Tiếng mưa rơi nức nở
Đọng vũng nhớ mắt người./.
LẠC TIẾNG GUỐC XƯA
Mưa giăng giăng đầy nỗi nhớ
Giọt buồn lạc tiếng guốc xưa
Đi qua mấy mùa cung bậc
Mắt nâu chạm ánh đèn màu
Hoàng hôn vắt chiều tím đỏ
Nứt mầm cây cỏ lung linh
Sen hồ sương phơi trắng mộng
Áo dài gót lụa thêm xanh
Ngang qua Sông Hương thuyền ngự
Tím giăng những giọt mưa gầy
Rợp làn mi cong mắt đỏ
Sông trầm dáng đứng mênh mông
Tiếng đàn trên sông ai thả
Vãn trời đọng giọt chuông ngân
Thuyền neo đắp mờ sương khói
Mắt chằm vỡ giữa mùa trăng
Đợi ai! Em cài dáng ngọc
Bước thành quách cũ rêu phong
Nỗi chìm bên hồ sen Tịnh
Nụ tình neo đậu bến xanh./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét