Chùm thơ của Xuân Trinh giàu chất trữ tình và thi ảnh gợi cảm, kết hợp nhịp điệu nhẹ như tiếng thở của thời gian. Với thủ pháp lặp cấu trúc, ẩn dụ và lối biểu đạt cô đọng, tác giả khắc họa một không gian phố lặng buồn, đồng thời gợi suy tư về phận người giữa dòng đời hư thực.
THÁNG BẢY VỀ PHỐ
Tháng bảy dừng lại phố
Sớm thoảng chút heo may
Nhịp chiều buông tiếng thở
Khói sương mờ bay bay
Phố đã qua mùa nắng
Phố đã qua mùa mưa
Đã qua lần cay đắng
Cho ngàn trùng xa đưa
Rồi dần trôi tháng ngày
Đường trần... ôi lặng lẽ
Hiu hắt âm thầm vỡ
Giọt buồn phố mắt cay
Chiều tàn phố trầm tư
Ngoái nhìn lại mùa xa
Chừng nghe đời vạn nỗi
Phố vào đêm ngậm ngùi!
CÓ NHỮNG NGÀY...
Có một ngày như thế
Không viết nỗi bài thơ
Chỉ nghe lời của gió
Thổi ngổn ngang bên đời
Có một ngày như thế
Câu thơ buồn buông lơi
Rơi cạn nỗi hoàng hôn
Trong đêm đầy sương phơi
Có một ngày như thế
Thân này sẽ mòn hơi
Nghe trăm năm réo gọi
Về thôi an cuộc người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét