Chùm thơ của nhà thơ Đức Sơn là bản hòa ca đầy xúc cảm về Tổ quốc, nơi có biển cả cuộn trào ý chí, có dòng Hương ngân vang tiếng vĩ cầm quê hương và có nghĩa trang liệt sĩ lặng thầm nhắc nhớ những hy sinh bất tử.
Với giọng điệu tha thiết, sâu lắng và giàu hình tượng, ba bài thơ trong chùm thơ là ba trục cảm xúc xoay quanh tình yêu đất nước: “Bay lên gió sóng vỗ bài thơ Tổ quốc” tạc khúc tráng ca của những người cha lênh đênh giữa trùng khơi; “Tiếng vĩ cầm bên sông Hương” là giai điệu dịu êm của xứ Huế mộng mơ; và “Thắp nén hương ở nghĩa trang liệt sĩ” là khúc tưởng niệm bi tráng, chan chứa nghĩa tình với những người đã ngã xuống cho nền độc lập.
Đọc chùm thơ, ta như lắng nghe được nhịp tim của đất, hơi thở của biển, và âm vang của lịch sử. Đó là những bài thơ không chỉ để đọc, mà để lắng bằng cả tâm hồn.
Nhà thơ Đức Sơn |
BAY LÊN GIÓ SÓNG VỖ BÀI THƠ TỔ QUỐC
Biển màu diệp lục
Cát vàng lay đọng sóng xô
Dạt dào mũi tàu bươn lao mãi miết
Biển ơi! trùng trùng xanh cuộc nói gì để săn luồng cá, tôm
Nói gì thăm thẳm phả mặn mòi
Biển chân thật - đam mê ngả nghiêng giấc mơ
Như thể rẽ chờm rộng lớn
Đưa sức cha vạm vỡ chao trời sá gì!
Để lao lung bẻ sóng
Khoác thềm lục địa quê hương giữ gìn vững thấu
Chung sức cha trổ nước, trổ gió
Vớt ròng ánh bạc
hối thúc mũi tàu rẽ dâng rạng ngời
Ý chí là tất cả con tàu nâng niu
Biển giấu, cha đi tìm theo cuộc hướng luồng
Tầm ngư vây đèn tàu lướt vờn bay rong ruổi
Gọi vỉa ròng thức
Con mắt tàu vén sáng ngang dọc
Đập cánh hải âu. Biển cả. Đất liền
Bay lên gió sóng vỗ bài thơ Tổ quốc
Góc bờ quê hương cha định vị
Có hình bóng người mong đợi sóng yên.
TIẾNG VĨ CẦM BÊN SÔNG HƯƠNG
Quyện thấu âm vực
Lời reo về sông lô xô trong trẻo
Như trào réo rắt
Khóm hoa tường vi hồng thắp
Chảy dùng dằng bảng lảng đưa giọt đàn rung cảm
Ngọc ngà thăng hoa chảy rong rêu miên miết
Viên ngọc trổ thanh âm vút tầng cao
Mặt dòng ánh sáng dáng nghiêng
Nhánh rẽ sương buông giăng nhà ai vén bóng
Mà réo rắt vĩ cầm ngược xuôi
Vọng đánh thức khung trời mộng mơ
Trao bâng khuâng nhịp cầu cong
Bóng vàng lay chiếc lộng con đường đánh nhịp
Khúc tình ca ôm trọn Huế
Mênh mang cánh rừng, lả lướt du dương
Mắt biếc tiếng Sông Hương
Cánh cò lẫn mờ dạt quầng mây trắng
Cây vĩ cầm rung ngân Huế xanh.
THẮP NÉN HƯƠNG Ở NGHĨA TRANG LIỆT
SĨ
Tháp nghĩa trang dựng, chỗ nằm của bác, cậu út của mình
Hy sinh thời kháng chiến
Chỗ nằm của bác, cậu tôi và nhiều đồng đội
Dấn thân can trường
Máu lửa, bây chừ nằm sương gió đất quê
Khói hương ngày Rằm, mồng Một
Nghĩa trang như một con thuyền dong cánh buồm thắm đỏ
Tâm linh
lồng lộng bầu trời lý tưởng
Mãi cái năm đó đau thương mà lẫm liệt
Trên tấm bia khắc tên Liệt Sĩ Trần Quyền, Trần Phàn
Ngày đi kháng chiến
Phơi phới như cánh buồm đón gió
Ngày nằm xuống, ngày nối ngày vang lừng chiến công Sông Gianh, Cự Nẫm… (*)
Ngày đó, bà ngoại héo mòn nỗi đau
Ông ngoại chơi vơi ở vùng địch hậu
Các con của bác thơ ngây ngồi mắt tròn cùng ông cháu
Rồi nước mắt li tán
Rời quê chốn, đếm sao hết cam go
Đếm sao hết mấy chục năm rồi- lấp lánh Huân Chương
Lồng ngực đất miền Trung gió Lào rát bỏng
Các con của bác chưa về
Phương trời, để thắp nhang cho cha, chú
Mấy chục năm rồi
Các con của bác
Làm lụng vẫn phương trời hướng về
Nghĩa tình sâu nặng
Có cha, có chú bất khuất
Thương nhớ vời vợi ôm tiếng ông bà, tổ tiên
Khúc bi tráng, lòng thành, nghĩa lớn
Thấm đượm
“Không có gì quí hơn độc lập tự do”.
Cháu làm sao đếm hết công ơn trời sao với gió
Thắp, nhờ hương khói thăm thẳm nỗi niềm
Tổ quốc ghi công kính dâng vô vàn rưng rưng.
------------
(*) Những trận đánh vang lừng chiến công của quân dân Bố Trạch (tỉnh Quảng
Bình, cũ) thời kháng chiến chống thực dân Pháp.
Hình ảnh copy |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét