Chùm thơ “Mai…”, “Ngũ ngôn cho tháng Sáu” và “Dạ khúc” của Phạm
Thương là tiếng vọng lặng sâu của nỗi nhớ, thời gian và sự chia lìa. Với
giọng thơ thủ thỉ, nhiều tầng cảm xúc, tác giả khắc họa hình ảnh người ở lại -
lạc lõng giữa mây ngàn phố núi, bên cuộc chia tay âm thầm mà day dứt.
Dù
viết theo thể ngũ ngôn, bốn chữ hay tự do, mỗi bài thơ đều mang âm hưởng trầm
buồn và suy tư triết lý. Tháng sáu hiện lên như một biểu tượng của khoảnh khắc
mong manh: hợp - tan, còn - mất. Nỗi cô đơn cá nhân hòa tan trong không gian rộng
lớn: rừng, trăng, tinh cầu, để rồi đọng lại một “màu nhàu úa chia phôi”.
Phạm Thương không ồn ào, không cầu kỳ hình ảnh. Thơ chị để lại dư vị lắng đọng. Một nỗi buồn dịu nhẹ, âm ỉ mà ám ảnh như tiếng dạ khúc giữa đêm khuya rừng thẳm.
Tác giả Phạm Thương |
MAI...
Mai em về miền xuôi
Vui với đời thành thị
Nhớ gì chăng phố núi?
Nhớ gì chút tình tôi?
Em về, mây vẫn trôi
Ngày vẫn ngày, sớm tối
Chỉ mình tôi lạc lối
Ngày em bỏ về xuôi.
Rừng núi cũng đơn côi
Con nai, con mễn đòi
Nghe bước chân em đến
Nhưng em đã trôi xuôi
Tôi ngồi bên nỗi nhớ
Nhìn mây ngàn trôi xuôi
Trăng rừng chừng đã ngủ
Chỉ còn tôi với tôi!
DẠ KHÚC
Đêm buông dạ khúc
Hun hút tình sầu
Ngày tháng bạc đầu
Ngút mắt tìm nhau...
Tìm cõi thiên thâu
Tìm dưới mưa ngâu
Tìm chốn nông sâu
Tìm khắp tinh cầu
Chỉ thấy một màu...
Nhàu úa chia phôi!
NGŨ NGÔN CHO THÁNG SÁU
Tháng sáu ơi! Tháng sáu!
Vẫy tay chào tạm biệt...
Biết có còn gặp lại?
Khi em đến mùa sau.
Em - thiên trường địa cửu
Trên đôi cánh thênh thang...
Ta- nhân sinh hạn hữu
Ghé quán trọ trần gian.
Hợp chỉ để rồi tan
Xanh thắm mấy cũng tàn
Tháng sáu ơi! Tháng sáu!
Gởi em chút tình sâu...
P.T
Hình ảnh copy minh hoạ |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét