Ba bài thơ "Đời và Người", "Hành trình của một tình thương" và "Nhớ mẹ" của Phan Minh Thoại là những lát cắt sâu lắng về thân phận, thời gian và tình mẫu tử. Với giọng thơ trầm lặng, da diết, tác giả đưa người đọc đi qua hành trình đời người như một chuyến xe định mệnh, nơi những vết cứa của thời gian chỉ có thể được xoa dịu bằng yêu thương. Đặc biệt, hai bài thơ viết về mẹ là tiếng vọng từ trái tim: tha thiết, chân thành và đầy xúc cảm.
Đây là chùm thơ của một người từng trải, lặng lẽ mà lay động.
ĐỜI VÀ NGƯỜI
Chúng ta sinh ra, mỗi con người mang chuyến Xe định mệnh
Khát khao khai mở
tốc hành xuyên suốt với thời gian
Sau dấu chân gầy, heo hút bóng mây trôi
Con đường ta qua, ngổn ngang bao mảnh vỡ
Giữa đêm ngày, trên mắc xích với vòng xoay
Ta như chuyến xe, tìm về bến đỗ
Với nghìn trùng khói bếp mây trôi
Trên sự cọ xát xô bồ, ngày càng thêm đau vết cứa
Thời gian bầm lên vết cũ
Chỉ có sự yêu thương và được yêu thương, cho ta nhiều cảm
xúc
Như bản nhạc thâm trầm giữa vô tận của thời gian
Cho ta những cung bậc khôn nguôi, nghe hoài không biết chán
Như chuyến xe tốc hành
trở lại để ra đi
Ra đi để trở lại.
HÀNH TRÌNH CỦA MỘT
TÌNH THƯƠNG
Khép lại hành trình, mẹ để lại một tình thương
Người về cùng tâm hương thanh thản
Tự do trong tĩnh lặng
Thắp sáng một tình thương
Con tìm thấy niềm hạnh phúc giản đơn, từ nụ cười của mẹ
Người khép lại hành trình, an định giữa trời mây
Làm sao con ngăn được vòng xoay, để giữ chân mẹ lại
Mọi khổ đau, hóa thành nước mắt
Cho cây đời, sinh nở hạnh hoa
Còn có gì vui, giữa thác loạn ngày qua
Khi xác thân con, nhuốm đầy thương tích
Con đường tha hương, nối tiếp không ngừng
Đôi mắt mẹ giờ như ngôi sao đêm chiếu rọi
Cho bước chân con vượt qua vùng bóng tối
Trên da thịt này, còn có một tình thương
Dù trăm năm, mẹ vĩnh hằng viên mãn.
NHỚ MẸ
Làm sao con giấu được nỗi buồn
khi trở về trong ngôi nhà vắng mẹ
Không gian như chùng lại
Chỉ tấm ảnh thờ, ngồi im lặng ngắm nhìn con
Làm sao con giấu được lòng mình trống trải
Khi mẹ chỉ còn là hiện hữu của tình thương
Nỗi trống vắng trong con như cánh đồng ngập nắng
Gió hát rì rào, nghe tiếng mẹ ru xưa
Làm sao con giấu được lòng mình khi nhìn khói hương bay
Trước di ảnh lặng im như ánh trăng chiếu rọi
Nỗi nhớ lòng con như cánh hoa, thiếu vầng trăng đêm trên đồng
lạnh
Con chẳng thể giấu lòng mình, dù im lặng với men cay
Nỗi nhớ ngọt ngào, chất ngất cả đồi hoang.
P.M.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét