ĐẶNG NGỌC TAM GIANG
Tập thơ Lục Bát
Bàn tay vốc nắng
bàn tay
chín nhớ, mười thương
bàn tay vốc nắng bên đường trao ai?
nắng thơm
như thể hoa nhài
soạn tơ mà vướng, đan cài... nợ duyên.
nắng hồng
đôi má thuyền quyên
rực lòng quân tử một miền khát khao.
ai người
kéo nắng lên cao
hôn tình phượng rực, ve chào... biệt nhau.
xanh xanh
là phận cau trầu
đỏ đỏ là sự tim nhầu... cõi tim.
thì nắng
giờ xa xôi tìm
ngoài bàn tay với... im lìm gọi tên.
bỗng mưa
xóa vạt nắng têm
chút cầu vồng lóe bên thềm... nặng thương.
nắng xưa
đã hóa vô thường
đã ngàn năm trọ... góc vườn... riêng ai.
Bóng mái đình
cong lên tìm
ánh
trời cao
trải xuống
dẫn nhập tan vào bóng đen
sự chung
ươm nét thân quen
chiết riêng kí tự viết nên... thoại hình.
trúc xinh
và em một mình
ca dao tôi dệt khối tình
ngàn năm
tinh khôi trắng khiết hơn rằm
vành nghiêng nón
toả bóng đằm...
hồn quê.
chân đi mãi
gót hoài về
ngó sen vương tím câu thề
áo bay
nét đình
vút thoát về mây
rơi nhoài bóng
dáng
hiện ngày thiên thanh.
Cải đã vàng hoa...
Triền sông
cải đã vàng hoa
lời nguyên chưa kháp mặn mà...
gió lay ru hoài trách khứ thêm cay!
thôi như dòng nước...chảy đầy
cạn thôi!
Biết vậy chơ!
vẫn bồi hồi
mỗi khi sương giáng phía trời thiên thanh
ngậm tăm
dấu sự ngọt lành
môi xưa - ngọn lửa cháy anh với nàng...
Triền sông
cải đã hoa vàng
thiên nhiên kháp nụ mơ màng giấc chiêm...
riêng ta mặc định không niềm
cuối mùa năm ấy... em riêng ai rôi!!!
Câu lục em gieo
gieo câu lục rồi em đi
mặc tôi năm tháng xuân thì khác khao
là đôi môi mọng em trao
là ánh mắt biếc dâng trào yêu thương
là sợi tóc duỗi tơ vương
là nghiêng nón Huế chiều Hương lặng thầm...
em - vần thơ mãi mênh mông
hòa tan cửa Thuận, biển Đông, Thái Bình
mà ta như hạc đầu đình
muốn bay rơm rạ quấn mình, khó bay!
em giờ ngoài với tầm tay
không sao gieo nỗi vần hay... tặng nàng.
Chiều xuân
chiều xuân mượn Huế vẽ sông
bỗng thơm từ thuở Hương lòng có đôi
ta ngồi vẽ chiếc nón trôi
ai người níu với
một người... không duyên!
chiều xuân mượn Huế mà nghiêng
tóc ai thả duỗi... tôi liên tưởng nàng
đóa xuân
công hưởng nắng vàng
cùng nghiêng nỗi nhớ
ruộng gan rối bời.
chiều xuân mượn Huế gửi lời
phía ca từ Trịnh
phía trời thiên thai
câu thơ chiều gọi Huế ơi
vi vu
mặc định một thời...
tình yêu.
Có tôi một thuở
thôi thì vết mực đã khô
mười năm về lại ngẩn ngơ - cây bàng
sông khơi lên
đã thành dòng
lùi về kí ức
dám mòng gì đâu!
áo em trắng qua
anh đau
khai mang thế hệ tìm màu áo xưa
thôi thì
trường cũ nắng mưa
vẫn còn như mới, như chưa sức sờn...
những người tôi đã hàm ơn
hưu niên
còn lại tiến đờn ngân nga...
vẫn xanh mắt trẻ - học trò
mực màu máu đỏ
chảy về tim tôi
mực xanh em viết chơ đời
có tôi một thuở...
chưa nguôi lớp trường...
Đốm lửa và cây đàn
tim gầy mạch phím tàn tro
nghe trên ngọn lửa cháy qua tiếng đàn
Trưl rung hai sợi nhịp nhàng
cung thương là suối, đại ngàn gam yêu.
trả xong diệp lục thu chiều
nghe nghiêng chiếc lá rừng thêu dệt lòng
viền em diễm váy tơ mòng
và đôi mắt láy cháy vòng nhạc đêm...
tàn tro khởi thủy con tim
khơi âm thanh vọng đàn lên tiếng đàn
ngân vang thung lũng A Roàng
bỗng trong ánh mắt...
có nàng... bước ra.
Đón từ ngọn gió
vầng trăng ai gánh qua cầu
lênh nơi tan biển
loang đầu thượng du
em còn hát mãi lời ru
mênh mang vát mảnh tình từ...
bờ em
ta ngồi vớt những ròng - lên
ta ngồi vớt những nhớ - quên
khuyết mình
lá đông trả hết diệp cành
sao ta không trả hết tình
bịn mang...
lại đôi trai gái dịu dàng
dìu nhau qua lối khăn quàng cổ bay
đón từ ngọn gió heo may
bàn tay rét lạnh
chớm đầy mầm xuân.
Đường Huế
đường Huế
lấy sông định bờ
lấy thơ định điểm
lấy cờ định tiêu...
sương khuất cách một ngược chiều
quay xe
chạm
bòng mĩ miều tóc mây...
đường Huế như vân bàn tay
đường tri - nhân - mệnh vẽ đầy...
tâm cang
bao là dọc
bấy là ngang
lối về Đại Nội, lối sang Vĩ vườn...
đường Huế
níu bóng người thương
nhiều năm lội phố
chen phường
thật quen
đèn vàng - nhân chứng trong đêm
nụ hôn yêu mị
làm quên lối về...
Đường lên dốc ngược...
đường lên ngược dốc nhìn mây
đường xuống dốc ngược nhìn cây...
nhớ người
ta gùi một nửa không phai
em gùi một nửa ta hoài...
về đâu?
nhô lên bên dốc
ngày sau
bình minh ý tưởng
sắc màu lân tinh
trộn đều xanh - đỏ nhớ - quên
nên thu rưng rức
bên thềm
bâng khuâng
đường lên ngược dốc... nhà rông
đường xuống dốc ngược
nhà không thấy người
rượu ngâm lâu tháng ai mời (!?)
cong niềm thương nhớ
tiếng nai... đạp mùa.
Giáo án vùng cao...
đêm thức
giáo án
vùng cao
quê mình biển đảo khó trao lời rừng...
bazan đất đỏ như nung
hay màu máu của anh hùng... tạo nên?
đêm thức
giáo án
quê em...
đôi mắt như thể mọc lên từ ngàn
những thơ ngây
những mộng vàng
là đôi dép quí...
em mang vào đời.
đêm thức giáo án
núi đồi
nghe con chim hót phía trời thiên thu
góc đèn những ước ao thư
ngày mai phấn trắng... không như
bụi mờ.
Gửi người tình quê
ngày quê chưa đặt tên đường
thanh nguyên mười sáu... phố phường tôi đi
hình như có vướng tình chi
đôi mắt biết nói đứng lì... gốc cau.
tách mầm nhớ, nói gì đâu
vạn lần tắt - đỏ đèn màu phố ơi
thơ tình tôi viết xa xôi
có người con gái chờ tôi quê nhà.
trở về thị trấn kiêu xa
tìm trăng mười sáu... áo tà mỏng tanh
hiên người thỏ thẻ vàng anh
sang tìm...
com mực nằm khoanh không chào.
Hạ Huế
là hoàng hạ thương
em về thả nón dòng Hương
đợi chờ
cầu duyên - chiếc lược nối bờ
tình ta vẫn đứng...
bao giờ liền đôi?
Huế thương ru mấy tao nôi
chạm lòng lữ thứ
còn nơi chưa về
hạ vàng, anh mượn tiếng ve
gọi nàng muôn tiếng
trăng nghe... thượng huyền
đong thương, đổ nhớ mạng thuyền
chở nhau về với ấm duyên...
hỡi người!
hạ Huế
Văn Lâu ai ngồi
yêu là chờ đợi cuối trời...
vẫn yêu.
Hòa cùng chiều phượng
mông mênh màu áo trắng xinh
em tròn mười bảy chớm tình thiên thu
vở màu hồ điệp ép ru
khúc trang hạ cháy mềm như... sương mềm.
bài thơ chưa kịp đặt tên
cũng thành nỗi nhớ cho miền... áo bay
như chờ một khúc nhạc say
như đợi đợi một bàn tay đưa về.
hoa cỏ cài mái tóc thề
giờ chín nỗi nhớ khung hề vỡ toang
mênh mông áo trắng ngập đàng
hòa cùng chiều phượng... ngập tràng hồn tôi.
Hóa nghì san hô
Thôi
về
nhặt sóng Tam Giang
cuối nguồn Hương
sự hòa tan… tan vời
đã xa, xa tận chân trời
còn tung bọt nhớ
vỗ lời… tơ vương.
Thôi
về
nhặt những yêu thương
cuối phương tình muộn
đoạn đường… ta đi
đắm sâu đáy nước còn gì!
trong yên ả
đã hóa nghì… san hô.
Hương sầu đông
sầu đông thoảng gió tôi đi
ba lô gói lại những gì thân quen
hàng xóm tặng chiếc khăn len
xa quê nếu nhớ... quàng lên... ấm lòng.
phố phường luôn rộn, luôn đông
chên chân lấn chợ theo dòng đời xoay
áo cơm gồng níu đôi tay
bài thơ cất giữ vào mây... xa mù!
sầu đông thoảng gió đêm ru
ầu ơ em đã thuộc tư riêng người
hương thơm dệt một góc trời
rối tơ buốt lạnh... niệm lời... thiên thu.
Mắt phượng
mắt người - mắt phượng rưng rưng
níu chi từng nhịp
bâng khuâng buổi đầu
mắt người
liếc để... người đau
mắt phượng
liếc để... ve sầu không gian
những niềm nắng hạ vỡ toang
chạy triền sông nhớ
hạ vàng yêu thương
nỗi niềm mắt phượng tơ vương
vò ta tròn lịm
những vuông
những dài
hạ về mắt phượng nhớ ai
mà rưng rức gọi
nụ cười vở che
áo dài - khúc hát đam mê
cỏ xanh mắt phượng đi - về
tìm xưa.
Mưa Huế
Tím bàn tay nhớ gọi em
nửa cơn mưa dột đã mềm lòng yêu
trầm mặc lời đá rong rêu
thôi miên thi tứ bao nhiêu cho vừa.
Chan vô nhịp phách nhịp mưa
chậm buồn dai dẳng như thưa rứa tề
sương vương trên luống tóc thề
mưa mòng xứ Huế lối về... cần nhau.
Nhen nồng trong tiết mưa lâu
khăn len quấn cổ qua cầu phong phanh
quán xưa ai đợi bên thành
chờ cơn mưa tạn... thì anh xuân tràn.
Nắng tình yêu
bây chừ ngày nắng còn thương
hạ còn bén gót nồng hương mặn mà
tay người đan với tay ta
rực lên ngọn lửa, vỡ òa trong nhau.
tiền duyên chắc đã cau - trầu
vạn xưa chắc đã bí - bầu giàn chung
hoặc như cá gáy mơ rồng...
nay nên đôi lứa tơ hồng khát khao.
còn đây ngày nắng ngọt ngào
chớ lo năm tháng lạc vào hư vô!?
một hơi thở, một câu thơ
một trời hạnh phúc bên bờ hiện sinh...
bây chừ nắng chứa chan tình
trần gian nhật - nguyệt cầu thành lứa đôi
môi người lục bát môi tôi
nắng này vĩnh viễn trao đời: tình yêu.
Ngược dốc nắng chiều
nắng chiều
ngược dốc mà lên
triền thương trảng cỏ hoa chen đón mùa
lời nào gửi gió mang qua
hương tóc sơn nữ cài hoa trắng viền
ai người chuốc rượu cần men
niềm say hốt tận vào đêm... bản làng
núi thì dọc
suối thì ngang
chảy hoài bất tận hòa tan...
Thái Bình
nắng chiều ngược dốc nhớ em
chơi vơi nỗi nhớ không tên...
một thời
tim tôi
em bỏ vào gùi
mang đi nương rẫy
bùi ngùi... dốc ơi!
Như
tròn như vành nhẫn tân hôn
một đôi
không thể cô đơn một mình...
đẹp như khóm trúc bên đình
nay em tóc duỗi
tôi thành nỗi vương
ngắn như ngày có người thương
dài như chờ đợi cuối đường...
khuya qua
bao giờ quỳnh nở lại hoa
hương thơm thoang thoảng
bài thơ... trữ tình.
Những ngày...
những ngày cách trở không nhau
con chim vẫn hót
bắc cầu... lời thương
phố chiều lặng
nhói vết thương
đau từng ô cửa mắt buồn... Cô - vi (Covid).
những ngày thành phố cách li
giãn cách tạm đã
rồi thì lại lên
xin đừng biến thể trái tim
vắc - xin trù bị đính kèm
môi ngoan.
những ngày áo nhựa, khẩu trang
- “bồ câu” của phố
lập an dân tình
nắng lên ắc hoa sẽ xinh
qua mùa dịch bệnh...
ta - mình có đôi.
Nửa
nửa trăng là của mặt trời
nửa sông là bể, là nơi cội nguồn.
nửa vui là của sự buồn
nửa bán là việc từ buôn... mà thành!
nửa xanh đã đỏ hỡi tình
nửa ta liệu có chi dành... cho nhau?
Ru em
ru em
lời sóng dòng Hương
vạn tình bờ vỗ
vô thường tháng năm...
ru em
lời nguyệt trăng rằm
dát vàng núi Ngự
kinh thành cổ xưa...
ru em
tuyệt ngữ câu thơ
áo thiên thanh lụa
giấc mơ chắp tà...
ru em
bắng trái tim ta
rực nồng ngọn lửa
nào ngờ... tàn tro.
Sóng xuân trên phá
Sóng, sóng trên phá Tam Giang
sóng xuân
nước biếc
đò ngang... mắt người
sáo nò giăng lợp hồn tôi
thủy triều con nước chưa vơi...
đã đầy
ba sông lưu hợp về đây
dâng tình của Thuận
sóng
say tâm hồn
vỗ nhau sỏi đá cũng mòn!
ca từ ướm tự ru đờn gieo ca
sóng xuân
trời đất giao thoa
chín con sóng nhớ
mười bờ... chờ mong
Tam Giang sóng sóng giăng mùng
ta thành mắc lưới
quẫy trong... mắt nàng.
Ta ngồi với biển
ta ngồi vớ sóng
ầm ao
nghe ra từ độ người trao...
lời người
ta ngồi với gió
ạ ơi
ru hoài chiếc lá
sương trời long lanh
ta ngồi với đá
rêu xanh
biển hoàng hôn đỏ
chạy quanh nỗi bờ
ta ngồi với thưở dại khờ
để em vuột mất
bây giờ...
trống hoang.
Thơ Huế
thơ Huế
một tứ Trường Tiền
bắc qua sáu nhịp nối miền Hương Giang
thảo thơm trong tiếng thưa nàng
mềm hơn sợi lạt trói chàng... tình si.
thơ Huế
níu bước người đi
vương thương người ở, mưa ghì trong tim
nắng lên mắt ngọc vườn tìm
môi ai lục bát nhớ - quên... cổng thành.
thơ Huế
ẩn dụ vào anh
hoán ngôi trăng sáng trên cành... em nghiêng
nón ơi dải lụa tím hiền
mơ màu chung thủy giữ bền duyên nhau.
xanh xanh là cõi cau trầu
đỏ đỏ là cõi tim màu...
thắm tươi
vần gieo lên mắt mày ngài
dịu dàng nét Huế đan cài then mơ.
thơ Huế
và Huế rất thơ
chung câu Ô, Lý vào thì tương lai
tháp cổ và những lâu đài
email chiến thắng gắn hoài... Huế tin.
Tìm đâu gàu tát
thuở em còn tát gàu trăng
là tôi còn mộng những rằm
mơ chiêm
đòng đong ướm trổ lời đêm
giấc vàng chín rộ
bậc thềm nhẵn đi.
sầu đông
gói ghém tôi đi
ba lô nằng nặng những gì thân quen
gốc rạ ruỗng
cuốn trầu têm
láng giềng - miền đợi còn - quên mắt chiều?
lao dòng cơm áo ngao nghêu
“đạo hàm” mấy bận, vòng vèo phố quanh
có khi giật thốt
một mình
cao ốc rình rập
bù nhìn... nghiến đay.
tìm em
gàu tát những ngày
sân gôn tản mạn bủa vây đồng làng
thõng tay mà ngỡ giơ hàng
lướt trang thời cuộc
phây nàng... chặn tin.
Vòng xe lăn bánh
vòng xe lăn bánh đường quen
mô-men
lực nhớ về em
quay đều
nhớ quên hai cực tình yêu
em đi rải nắng hôn chiều
đường tôi
cỏ hoa còn ướm hương lời
theo vòng xe chạy
mà người thì không!
một thời “thồ” đạp không công
lội bao đường phố
lòng vòng
loanh quanh
đã yêu sao thể dừng phanh!?
lao đi xẹp lốp
mình anh
không nàng
vòng xe lăn bánh bẽ bàng
li tâm lực đẩy
ta nàng biệt tăm!
Vốc hạt chờ xuân...
tay vốc
hạt giống
ươm mầm
cày, bừa... mùa đã giăng đồng áo tơi
gieo vàng hạt giống non tươi
chân trời vén nắng
mắt người sáng lên
quật khai thớ đất nằm quên
đánh thức mảnh nhớ
vồng lên mà trồng...
tay vốc hạt giống
còn đông
chờ xuân nồng ấm
dậy lòng mạ non
sau bao bão quật quay quờn
đồng quê tìm lại... sắc rờn xanh quê
có người quên áo triền đê
chạy về
đã mộng... lời thề... trăng têm.
Cảm ơn!
Chúc
mọi người an lành và sáng tạo
Liên
kết với trang NGỌN ĐÈN THƠ ONLINE
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét