
Nguyễn Đại Duẫn (Hội VHNT Quảng Trị)
KÝ ỨC HOA RAU MUỐNG
Những bông muống nở rộ bên miệng hố bom
Như chiếc loa kèn tim tím rung rinh
Chúng tôi hái về kết thành hoa chồng vợ
Lớn lên tôi vào quân ngũ em vào phố thị phồn hoa
Ngày tôi trở về gói bông muống vào miền ký ức
Em nơi thị thành bỏ quên bông muống ngẩn ngơ
NỖI NIỀM HOA XOAN
Tôi kết tuổi thơ bằng chuỗi ngọc hoa xoan
Em làm cô dâu, tôi thành chú rể
Qua tuổi thơ
Em theo chồng
Tôi đi tìm dâu bể
Sau bao năm trở về mùa hoa xoan vẫn thế
Tìm lại tuổi thơ một mình tôi lặng lẽ
Kết tháng năm thành hoài niệm hoa xoan
HƯƠNG CỐM THÁNG MƯỜI
Tháng Mười về con nhớ mùi hương cốm!
Nhớ bóng Mẹ gầy
Trên cánh đồng làng
Nhặt nhạnh từng tẻ nếp thơm về xay, giã, dần, sàng
Giọt mồ hôi mẹ lắng vào từng mẻ cốm
Thao thiết mùi hương quyện vào hương trời, hương đất
Thơm vào giấc ngủ tuổi thơ con
Hương ướp vào trang sách
Theo chân con vui bước tới trường
Nay Mẹ đã đi xa, mùa màng đổi vụ
Ngơ ngác cánh cò tìm về đồng cũ
Hương cốm xưa của mẹ
Giờ chỉ còn trong miền ký ức
Tháng Mười
Nếu như “Ký ức hoa rau muống” gợi lại tuổi trẻ nơi chiến tranh, tình yêu dang dở và nỗi buồn xa cách. Thì “Nỗi niềm hoa xoan” mang âm hưởng ngọt ngào mà xót xa về tuổi thơ, về tình đầu không trọn vẹn. Còn “Hương cốm tháng Mười” khắc họa hình ảnh người mẹ tần tảo, mùi cốm quê hòa cùng kỷ niệm tuổi thơ.
Cả ba bài thơ của nhà thơ Nguyễn Đại Duẫn đều thấm tình quê, tình người và niềm thương nhớ đã hóa thành hoài niệm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét