GỬI MẶN NỒNG CHO BIỂN
HAY LÀ CUỘC ĐI VÀO MIỀN
PHIÊU LÃNG
| Nhà thơ Lê Tân Quỳnh - Chủ tịch Hội Nhà văn TP Huế tặng hoa nhà thơ Tôn Nữ Diệu Hạnh |
Cầm trên tay tập bản thảo “Gởi mặn nồng cho biển” của tác giả Tôn Nữ Diệu Hạnh (hội viên Hội Nhà văn thành phố Huế), cảm giác đầu
tiên của tôi là một sự chênh chao khó tả. Chênh chao vì hình ảnh biển cứ ngập
tràn trong từng ý nghĩ, trong từng dòng cảm xúc, đặc biệt là ở phần III “Gởi
mặn nồng cho biển”, cũng là phần quan trọng nhất của tập thơ, phần nói lên một
tình yêu khó tả, một tình yêu như đang cố gắng đến từng sức lực cuối cùng đối
với biển. Và tất nhiên, không chỉ một thực thể là biển, mà ở đó là tất cả tình
yêu, nỗi nhớ, sự chờ đợi…và đâu đó là một nỗi cô đơn bất tận...
Chẳng hạn, trong bài Hồn thơ, tác giả viết:
"Con thuyền xa
khơi
Cánh
buồm sóng sánh
Cát
bờ óng ánh
Chạm
hồn ngẩn ngơ…”.
Đây quả thực là một bức tranh tuyệt đẹp về cảnh biển và
tình yêu, đã tạo nên hình ảnh về một chuyến đi biển, về sự tự do và phiêu lưu.
Con thuyền và cánh buồm là những hình ảnh quen thuộc trong thơ ca, thường tượng
trưng cho cuộc sống, hành trình của con người. "Cát bờ óng ánh" là
hình ảnh về bờ biển, về nơi mà con thuyền sẽ cập bến. “Cát bờ óng ánh” gợi lên
cảm giác về sự ấm áp, tươi sáng và yên bình. Tổng thể, câu thơ có thể được hiểu
là sự thể hiện tình yêu, cảm xúc sâu sắc của người nghệ sĩ khi ngắm nhìn cảnh
biển. Cảnh biển đẹp, hùng vĩ và yên bình đã chạm đến tâm hồn của tác giả, khiến
tác giả cảm thấy ngẩn ngơ, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nhưng
phải chăng đó còn là sự nhớ nhung, thổn thức và mong chờ?
Ở trong một bài thơ khác có liên quan đến biển (bài Lá hát), tình yêu giữa người và người đã được tác giả thể hiện rõ nét hơn:
“Bên nhau gốc cây già
Cùng
ngồi nghe lá hát
Em
tựa vào vai anh
Có
vị nồng của Biển…"
Bài thơ có thể được hiểu là sự thể hiện tình yêu sâu sắc,
lãng mạn giữa hai người. Tình yêu này được đặt trong bối cảnh thiên nhiên đẹp,
với gốc cây già, tiếng lá hát và gió biển. Bài thơ gợi lên cảm giác về sự hòa
hợp, yên bình và ấm áp giữa con người và thiên nhiên, cũng như giữa hai người
yêu nhau. Gốc cây già và vị nồng của Biển gợi lên cảm giác về sự mạnh mẽ, không
thể phá vỡ của tình yêu. Tiếng lá hát và em tựa vào vai anh gợi lên cảm giác về
sự hòa hợp, yên bình và ấm áp trong tình yêu. Điều này gợi lên cảm giác về sự
ấm áp, bảo vệ và yêu thương. "Có vị nồng của Biển…" là một hình ảnh
độc đáo và gợi cảm. Vị nồng của Biển có thể hiểu là hương vị của gió biển, của
muối biển, hoặc cũng có thể là vị của nụ hôn, của tình yêu. Điều này gợi lên
cảm giác về sự mạnh mẽ, cuồng nhiệt của tình yêu.
Hay như, trong bài thơ Mùa thu nhặt lá, tình yêu và biển đã
hiện lên bằng những kỷ niệm khó nhạt phai. Tác giả đã viết:
"…Bằng chứng yêu
em mùa thu nhặt lá
Vỏ
ốc, vỏ sò khế ước tình yêu
Anh
lấy về từ đại dương xanh
Tặng
em bầu trời và mặt đất…"
Đây là một lời tỏ tình đẹp và lãng mạn, thể hiện tình yêu
sâu sắc và rộng lớn. Người nghệ sĩ đã gom góp những gì đẹp nhất, những kỷ niệm
đẹp nhất để tặng cho người yêu, và sẵn sàng chia sẻ toàn bộ thế giới với người
ấy.
Biển đôi khi còn là niềm hy vọng, là niềm tin cho những gì
mình đã cho, những gì mình đã sống. Người nghệ sĩ đã thể hiện sự hòa nhập, kết
nối giữa hai trái tim, và cũng thể hiện sự tìm kiếm, chờ đợi một tương lai tốt
đẹp cho tình yêu. Câu thơ gợi lên cảm giác về sự yêu thương, gắn bó và hy vọng
trong tình yêu. Câu thơ cũng có thể được liên tưởng đến sự chảy về đích của
tình yêu, như sông trôi về biển cả. Điều này gợi lên cảm giác về sự không thể
ngăn cản, về việc tình yêu sẽ chảy về nơi mà nó cần đến:
"Tim em trôi về
anh
Sông
trôi về biển cả
Nước
rẽ chia đôi ngã
Tim
một hướng đợi chờ …"
(Tim em trôi về anh)
Và tình yêu manh liệt đó càng như được nâng lên qua ngòi
bút tác giả:
Câu thơ:
"Không phải nắng
Là
em tỏa sáng
Rực
rỡ biển chiều biếc xanh
Có
gì âm vang như tiếng gọi từ anh
Dạt
dào sóng vỗ…"
(Biển chiều biếc xanh)
Đây là sự liên tưởng đến sự hòa hợp, gắn bó giữa con người
và thiên nhiên, cũng như giữa hai người yêu nhau. Biển chiều biếc xanh và sóng
vỗ có thể tượng trưng cho sự yên bình, tươi sáng và mãnh liệt của tình yêu.
Điều này thể hiện sự tỏa sáng, nổi bật của người con gái, không phải vì ánh
sáng bên ngoài mà vì sự đẹp đẽ, rạng rỡ từ bên trong, và cũng thể hiện sự kết
nối, gắn bó giữa hai trái tim. Câu thơ gợi lên cảm giác về sự đẹp đẽ, hùng vĩ
của thiên nhiên và sự mãnh liệt của cảm xúc.
Nhưng tình yêu cũng có đôi khi là sự chờ đợi trong mênh
mông, là sự cô đơn vì nỗi nhớ nhung khôn xiết. Không biết người ấy có về không
trong ngút ngàn biển khơi sóng vỗ. Câu thơ "Anh ra khơi để mình em chờ đợi / Cứ cô đơn nhìn sóng vỗ bạc đầu / Cứ
ngắm hoài những đôi cánh hải âu / Lòng ao ước nhìn tàu anh về bến"
(Khơi xa) là một hình ảnh thơ mộng và sâu sắc về tình yêu và sự chờ đợi như
vậy. Người phụ nữ đã thể hiện sự cô đơn, buồn tẻ trong sự chờ đợi, nhưng cũng
thể hiện sự khát khao, mong chờ người đàn ông trở về. Câu thơ gợi lên cảm giác
về sự yêu thương, nhớ nhung và sự hy sinh trong tình yêu. Câu thơ cũng có thể
được liên tưởng đến sự xa cách, chia lìa trong tình yêu. Sóng vỗ bạc đầu và hải
âu có thể tượng trưng cho sự vô tận, không có điểm dừng của thời gian chờ đợi.
Tàu về bến có thể tượng trưng cho sự trở về, đoàn tụ của hai người yêu nhau.
Và cứ thế, biển cứ hiện ra trong toàn bộ tâm trí của tác
giả, rót tác giả vào trong một “hố đen” khổng lồ của từng con chữ đau đáu nhân
gian. Tôi vẫn thích nhất bài thơ này của tác giả: “Em muốn viết câu thơ gừng cay / Thả lên từng dòng muối mặn / Của xanh
biếc bao la / Cho cuộc đời nở hoa" (Ân tình), vì ở đó tôi bắt gặp một
hình ảnh thơ mộng và sâu sắc về sáng tạo và cuộc sống, thể hiện sự khát khao
của người nghệ sĩ muốn thể hiện cảm xúc của mình qua thơ ca và cả một cảm giác
về sự chăm chút, tỉ mỉ trong việc sáng tạo. Và điều này thể hiện sự mong muốn
của người nghệ sĩ muốn mang lại sự đẹp đẽ, tươi sáng cho cuộc sống qua thơ ca.
Và nếu tác giả cố gắng chắt lọc hơn nữa trong từng câu chữ
và vần điệu, tôi tin rằng chúng ta sẽ có trong tay thật sự trọn vẹn một tập thơ
đầy trân quý và yêu thương.
Lê Tấn Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét