NGÀY TRỞ LẠI, ANH CÓ BAO GIỜ TRỞ LẠI, VÀ HẠNH PHÚC MONG MANH
Chùm thơ: Ngày trở lại, Anh có bao giờ trở lại, và Hạnh phúc mong manh, gieo những cung bậc cảm xúc nhẹ nhàng nhưng da diết của một người phụ nữ dành cho tình yêu (xưa). Thơ mang vẻ đẹp hoài niệm, sâu lắng, đầy chất tự sự và trữ tình, thấm đẫm nỗi buồn và hy vọng mong manh. Những hình ảnh phố nhỏ, quán cũ, hoa mưa, lá đỏ... không chỉ gợi không gian mà còn là ẩn dụ cho những khắc khoải yêu thương, cho sự chờ đợi thầm lặng và khát vọng đoàn viên.
Qua đó, tác giả thể hiện tâm hồn nhạy cảm, yêu tha thiết nhưng cũng chấp nhận những khoảng lặng, những điều chưa trọn trong đời. Người thơ ấy không ai khác chính là nàng thơ Quỳnh Hương (Kon Tum).
NGÀY TRỞ LẠI
Phố đã hát từ khi anh trở lại
Ngõ bừng lên nhung nhớ sắc hoa vàng
Em một chiều bỗng trở lại hiền ngoan
Cùng anh bước lang thang trên hè vắng
Ta nhớ lại những ngày nghe vị đắng
Chát vì đau khi hai ngã chia lìa
Mình đã từng là đôi bóng không chia
Nhưng rồi đã chia lìa về hai hướng
Anh có biết em kề từ vọng tưởng
Đã không còn đến quán cũ năm xưa
Gom nhớ thương và chén đắng không mùa
Gởi theo bóng gió lùa vào hư ảo.
Hôm nay vắng tiếng mưa buồn ảo não
Nhà ai vang nhạc hạnh phúc không lời
Cánh hoa tàn không theo gió chơi vơi
Đang thắm lại đón bình minh rực rỡ!
ANH CÓ BAO GIỜ TRỞ LẠI
Không biết có bao giờ anh trở lại
Một hôm nào nơi phố nhỏ tìm em
Góc sân xưa giờ rêu phủ quanh thềm
Hương ngày cũ cũng phai mờ theo gió
Em vẫn còn đôi má hồng thuở đó
Đứng trên hè ngắm những chuỗi hoa mưa
Sương vây quanh - yêu biết mấy cho vừa!
Và anh đến... như bao giờ vẫn đợi!
Ta sẽ ngồi ở chiếc ghế năm xưa
Ôn lại những kỉ niệm mờ ngày cũ
Nghe gió hát khúc phiêu du bất hũ
Ngắm con đường và nhớ lại chuyện xưa
Kỉ niệm nào đã theo gió theo mưa
Ta vẫn giữ khúc ca mùa hạnh phúc
Thân thương quá con đường xanh lá trúc
Cây nở hoa và mưa ủ hương thầm
Yêu một người mà vẫn phải lặng câm
Anh có biết bao giờ hoa Quỳnh nở?
Em sẽ đợi với màu hoa rực rỡ
Như hôm nào góc phố đứng chờ anh.
HẠNH PHÚC MONG MANH
Anh có còn buồn không?
Có nhớ dáng em gầy
Cùng anh trên phố nhỏ?
Mùa hạ vàng lá đỏ
Có còn chút heo may
Hay ta chờ tháng ngày
Đông theo về bỏ ngõ?
Em sẽ kể anh nghe
Về một điều rất thật
Khi con tim tất bật
Quá nhiều nỗi ưu phiền
Em gom hết vào tim
Rất nhẹ như hơi thở
Gởi về anh nhung nhớ
Hạnh phúc đầy... mong manh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét