(Chân dung nhà thơ Bảo Tấn)
MẶC KHẢI
Thiên thần mặc khải niềm vui
Còn em mặc khải riêng tôi nỗi buồn
Nỗi buồn chứa chấp lầm thương
Này yêu, này hận, này tương tư này
Em từ thiên sứ xuống đây
Cho tôi liều thuốc đắng cay sửa mình
Mang ơn em một cuộc tình
Tôi thành kính nguyện trở thành con chiên
Đất cằn gieo hạt truân chuyên
Xin em mặc khải lương duyên phận này
Rằng ăn trái cấm có say
Rằng ăn trái cấm có đày đọa nhau?
MÀU CỔ TÍCH
Ta tìm trong sắc thu vạn dặm
Những chiếc vàng phai đổ xuống chiều
Cạnh bờ sông vắng con xuồng đắm
Năm tháng ăn mòn những vết rêu
Khung trời ai nhuộm màu cổ tích
Xám, tím, chàm, nâu, trắng phớt hồng
Em thuở thiên thần đưa mắt biếc
Ta thời mê đắm hóa long đong
Thu huyền ảo nên tình như mộng
Nao lòng thêm nỗi nhớ chênh vênh
Em kiều diễm nên lòng như sóng
Mới dịu êm đã nộ cuồng lên
Thu vốn muôn đời gieo thương nhớ
Em vốn muôn đời làm khổ ta
Ta vốn muôn đời yêu như nợ
Tình vốn muôn đời nỗi xót xa
MÚT MÙA
Người bảo: "đợi chờ là hạnh phúc"
Ta cả tin đợi ngót trăm năm
Xưa tập tành đợi người một lúc
Riết rồi quen ngồi đợi mút mùa
Ta đợi, mấy mùa xuân khép nụ
Môi ngoan ngần ấy cũng thôi cười
Em như con nước vô tình chảy
Rời bỏ suối nguồn đổ biển khơi
Ta đợi dẫu bao phen buồn khổ
Lòng vẫn tin ngày ấy tương phùng
Nên phù phép tim mình hóa đá
Để suốt đời giữ mối tình chung
Người bảo: "đợi chờ là hạnh phúc"
Ta hết tin, nhưng muốn em lừa
Được em lừa cũng là hạnh phúc
Hạnh phúc nên ta đợi mút mùa.
(Trích từ tập thơ "Ngủ dưới chân em")
B.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét