Ngày
còn nhỏ, Hạ rất yêu thiên nhiên... Hạ thường mơ mình làm chị thỏ, em chim, nàng
ong... và lang thang khắp khu rừng quê.
Tình
yêu ấy lớn dần theo năm tháng, Hạ thích những gì mà Hạ gặp trên con đường từ
nhà đến trường. Mỗi buổi đến trường là cả một sự khám phá bất tận... Người ta
thường thích những gì thực tế (tiền bạc hay món ngon vật lạ...) còn với Hạ, những
thứ ấy không nằm trong sở thích của cô. Hạ thường xuyên đi học thật sớm, khi ấy,
cô tha hồ nghe chim hót, thỏa mãn tính tò mò nhìn bầy khỉ chuyền từ cành nọ
sang cành kia, hái quả ăn; chúng vô tư hồn nhiên và chẳng phải để ý điều gi...
Thỉnh
thoảng lúc lội qua con suối, Hạ thường dừng lại (một chút thôi) vừa đủ cho nước
chảy xiết qua chân, Hạ đứng trên những tảng đá rêu trơn một chút (cái cảm giác
khó tả). Một ngày nọ, Hạ đi học về lúc ngang qua khu rừng chợt nghe thoang thoảng
trong gió một mùi hương rất đặc biệt, vậy là sự tò mò dẫn Hạ đi sâu vào rừng. Hạ
không còn thấy đói, hương thơm mỗi lúc một gần hơn: “Kìa! trên cành cây một
chùm phong Lan đang tỏa sáng”. Màu hoa bâng khuâng, màu hoa tím biếc. Màu hoa ấy
cứ rung rinh trong gió nhẹ lay mãi...
Hạ đứng đó say sưa ngắm vẻ đẹp của phong
Lan (bây giờ hạ mới biết tên em ấy).
Quá
trưa, Hạ mới lỉnh kỉnh mang giỏ hoa gạo khô về nhà (chả là ngày ấy nhà trường
chỉ thị nộp hoa gạo khô mà, Hạ có cớ để không bị mẹ mắng í.
Đến
tận giờ, Hạ vẫn thích những cánh hoa Lan rừng, nhưng không có thể chiêm ngưỡng
một cách trọn vẹn... Hạ nhớ nhánh Lan rừng thoảng gió lưu hương.
G.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét