Nửa đêm cơn gió
rít ngoài hiên, tôi giật mình thức giấc, trằn trọc giữa khuya... Rồi tìm cái gì
đó để đọc. Chính nhan đề tập thơ "Giấc khuya" của tác giả Ngàn Thương
đã làm tôi thức luôn tới sáng. Với 60 bài thơ nhẹ nhàng và sâu lắng, anh kinh
qua nhiều cung bậc, nhiều trạng thái, nhiều mĩ cảm... Và cũng rất nhiều đối tượng
được đề cập đến. Từ chiếc lá, nhành hoa; từ ngôi làng xa xôi, bản nhỏ cho đến
dòng sông, quê hương; từ những gương mặt người ám dụ hư ảo đến con người cụ thể,
đó là bạn, là thầy, là sư, là nghệ sĩ hát dạo... Đặc biệt, trái tim chàng thi
sĩ cũng có "nàng thơ" của mình. Tôi dừng lại ở "nốt nhạc"
này để lắng nghe lòng anh rung.
Chẳng phải bồi hồi hối hả trong tình
yêu như Xuân Diệu, chẳng đượm buồn sầu ai của Huy Cận, càng không đau khổ thoát
tiên như Thế Lữ; không là mơ ảo, đau tan như Hàn Mặc Tử... Ngàn Thương với cung
bậc yêu rất nhẹ, xa xôi, mờ ảo và chỉ còn trong quá khứ.
Mơ trong thực đã làm nên những câu/
bài thơ lấp lánh:
“em đẹp vạn lần anh đâu dám mơ chi”
(Hoa
hậu và biển)
“tôi tìm nàng thơ trong mộng
thoáng qua đi không một dáng Kiều”
(Hợp
khúc)
Xa cách thời gian, bởi khi tập thơ này
ra mắt bạn đọc năm 2013 thì tác giả có 50 năm làm thơ, có lẽ cũng chừng ấy năm
chàng có "em" là nàng thơ :
“em biết không
thu đến bao giờ
với anh
thu đã thành kỉ niệm...”
(Hương
cốm)
Hay là:
“khẩu trang che mặt lâu rồi
làm sao em biết ngày vui hay buồn”
(Bước
người)
Khẩu trang che mặt hay điều gì che mặt,
câu thơ rất thường bỗng vô thường khi ta nghiệm lại. Từ chất liệu thực tại, thực
trạng, tác giả "lái" sang sự nhân hóa "ngày vui hay buồn",
đó là cái phát hiện mới? Quá khứ là khoảng thời gian, quá khứ cũng là khoảng cách
không gian làm cho sông đổi, bể dời:
“bờ xanh bông cỏ trắng ngời
con đò em chở một đời thơ tôi”
(Khúc
quê)
“biển không còn em nữa
anh gom bờ
thu lại bóng hình ai”
(Tự
tình với biển)
Sông, biển... Và chàng thi sĩ xứ Huế
cũng mượn Huế đã tha thiết gọi em về:
“sao em chưa về thăm Huế
hẹn hoài lần lữa tháng năm
núi mòn vì thương sông cạn...”
(Sao
em chưa về)
Và dòng Hương cũng vọng người độ thu :
“dòng Hương ráng đợi ai về
nghe âm vọng khúc thu buồn xa xưa”
(Tự
tình dòng Hương)
Tác giả rung cảm về em, nhớ em, hoài
niệm em và cả truy vấn lòng:
“vắng anh em có còn trang điểm
khi xuân sang tuổi lạnh bên cầu...
"
(Chiếc
bóng)
Lại gặp câu/ tứ thơ hay. Rất mở và như
triết lí nhân sinh, anh và em nếu không là một đôi... Thì dẫu mùa xuân tươi mới,
náo nức cũng "lạnh" lòng.
Để kết thúc đêm khuya, đón bình minh một
ngày nắng vàng sắp tới, tôi mong tình yêu trong cuộc đời luôn viên mãn, con người
bớt thao thức, quằn quại... Cám ơn trang thơ, cám ơn thi sĩ Ngàn Thương đã viết
"Giấc khuya".
Mong anh sức khỏe và sáng tác mới!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét