(Trích từ "Vốc Hạt Chờ Xuân)
Bàn tay vốc nắng
bàn tay
chín nhớ, mười thương
bàn tay vốc nắng bên đường trao ai?
nắng thơm
như thể hoa nhài
soạn tơ mà vướng, đan cài... nợ duyên.
nắng hồng
đôi má thuyền quyên
rực lòng quân tử một miền khát khao.
ai người
kéo nắng lên cao
hôn tình phượng rực, ve chào... biệt nhau.
xanh xanh
là phận cau trầu
đỏ đỏ là sự tim nhầu... cõi tim.
thì nắng
giờ xa xôi tìm
ngoài bàn tay với... im lìm gọi tên.
bỗng mưa
xóa vạt nắng têm
chút cầu vồng lóe bên thềm... nặng thương.
nắng xưa
đã hóa vô thường
đã ngàn năm trọ... góc vườn... riêng ai.
Bóng mái đình
cong lên tìm
ánh
trời cao
trải xuống
dẫn nhập tan vào bóng đen
sự chung
ươm nét thân quen
chiết riêng kí tự viết nên... thoại hình.
trúc xinh
và em một mình
ca dao tôi dệt khối tình
ngàn năm
tinh khôi trắng khiết hơn rằm
vành nghiêng nón
toả bóng đằm...
hồn quê.
chân đi mãi
gót hoài về
ngó sen vương tím câu thề
áo bay
nét đình
vút thoát về mây
rơi nhoài bóng
dáng
hiện ngày thiên thanh.
Cải đã vàng hoa...
Triền sông
cải đã vàng hoa
lời nguyên chưa kháp mặn mà...
gió lay ru hoài trách khứ thêm cay!
thôi như dòng nước...chảy đầy
cạn thôi!
Biết vậy chơ!
vẫn bồi hồi
mỗi khi sương giáng phía trời thiên thanh
ngậm tăm
dấu sự ngọt lành
môi xưa - ngọn lửa cháy anh với nàng...
Triền sông
cải đã hoa vàng
thiên nhiên kháp nụ mơ màng giấc chiêm...
riêng ta mặc định không niềm
cuối mùa năm ấy... em riêng ai rôi!!!
Đ.V.S
(Ảnh copy)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét