Nắng tắt giữa chiều tháng hạ
Bên trời đã khuất hồi chuông
Nhà thơ Hồ Trung Chính:
MỘT LẦN CHO TRỌN CƠN ĐAU
Nắng tắt giữa chiều tháng hạ
Bên trời đã khuất hồi chuông
Gió lốc qua thềm An tự
Hồ như hơi thở còn vương
Đi qua một thời ám chướng
Tìm đâu cho thấy linh hồn
Thấp thoáng hình ma, ngạ quỷ
Vẽ vời chơn lí, mua vui
Covid bên trời hấp hối
Bên này loạn nỗi phân tranh
Tuổi tên chờ mai phong thánh
Đày lưu địa ngục a tỳ
Đi hết con đường ma mị
nghe trong tủi nhục kêu gào
Về đâu, mênh mông hạt bụi
Người còn dày xéo lên nhau
Sống giữa mùa đang tâm bão
Một lần cho trọn cơn đau.
/viết bên thềm đời/
CÚI
XUỐNG BÊN ĐỜI
Ta cúi xuống
nhặt lấy đời ta rụng
Những mùa màng ở lại với cây khô
Rừng đã khép một bầy chim nhớ tổ
Trên dốc đời bụi phủ vết chân xưa
Ta cúi xuống
nghe mạn đời sóng vỗ
Nước trên nguồn mắc nợ một dòng trôi
Con thuyền nặng chờ mùa thu bỏ bến
Dập duềnh theo cơn thủy tận xa mờ
Ta cúi xuống
chạm môi vào quá khứ
Một tình yêu thừa tự giấc mơ dài
Không gian bao la mà lòng sao hẹp lại
Người xa rồi
khoảng trống ấy vẫn chơ vơ
Ta cúi xuống
nhìn ta mòn hơi thở
Chiếc bóng còn cựa quậy giữa đêm đen
Ta nhổ lấy chiếc đinh đời
vô vọng
Rồi mai
về thắp mộng với uyên
nguyên.
TA VỀ MỘT
LỐI MÙ SƯƠNG
em hỡi, ngày như tan trôi
đời chia hai lối ngậm ngùi
xin gửi vào mênh mông gió
chút tình như nắng đang rơi
em hỡi, mùa xưa thôi xanh
lòng như chiếc lá vô tình
nghiêng ngả qua từng bão táp
cũng vừa năm tháng điêu linh
tình đã về đâu, em hỡi
có nhau một thuở xa nào
cũng đành sớt chia lầm lỗi
một thời ngậm đắng cơn vui
em hỡi, còn nhau hôm qua
rồi mai thương nhớ cũng già
nhịp tim ai hoài cảm xúc
theo từng hơi thở phôi pha
em hỡi, tình như mưa giăng
ướt sao cho hết một lần
hẹn lại kiếp nào vô lượng
tìm nhau trên bến sông Thương
em hỡi, đời chia muôn hướng
ta về một lối mù sương.
H.T.C

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét