Hoàng Giang, tên thật là Huỳnh Dung. Là người con xứ Tam Giang, nơi sông nước vời vời, bao la. Thơ Hoàng Giang chân tình, tha thiết song cũng như sóng biển quê hương, có lúc nó "cũng giận hờn" thét gào... muốn thoát ra ngoài khuôn khổ. Và những lúc thế, thơ là "muôn mặt" đầy thi vị.
Hoàng Giang đã xuất bản 2 tập thơ và là Hội viên Hội nhà văn Thành Phố Huế.
MẶT
Mặt nào
Muôn mặt tìm nhau
Mặt trời, mặt đất thanh tao mặt người
Lạ xa vồn vã tiếng cười
Vá khâu vụng vạ mây trời vô duyên
Tình không khép ván thuyền quyên
Lối sông lồng lộng chảy miền nước xuôi
Mây che một bóng trăng soi
Mái chèo xô dịch mặt trời chênh chao
Nhẹ tênh dào dạt câu chào
Vẫn in mấy thuở vết cào chưa phai
***
TÌM CÕI
PHÙ DU
Tôi về tìm lại bóng tôi
Sông soi mặt nước núi đồi giăng mây
Tìm đâu ngày đã hao gầy
Trả về thương nhớ dâng đầy xa xăm.
Kiếp nào lỗi hẹn trăng rằm
Như đêm mộng ảo ta nằm đếm sao
Trái đất hẹp, thiên hà cao
Ta tìm mờ lối nơi nào quen thân.
Chốn xa giờ cũng muốn gần
Hoàng hôn tím nhạt lưng chừng núi xa
Phận đời mấy độ thăng hoa
Thăng trầm trần thế nhạt nhoà khói sương.
Tìm ai lỡ nhịp thiên đường
Phù du mộng mị đêm trường hương xưa
Nụ hôn là nắng là mưa
Tóc em xanh ngắt cho vừa hạ sang.
Tìm em dẫu có lỡ làng
Như bao cánh nhạn thênh thang mây trời
Tôi về tìm lại một thời
Chỉ còn dáng cũ chơi vơi tháng ngày.
***
NHỮNG CƠN
MƯA ĐI QUA
Có cơn mưa rơi ngoài hiên
Khóc một miền thơ dại
Có cơn mưa rơi đêm dài
Khóc nữa hồn tê tái
Muốn chút đời trẻ lại
Ta thương ta ngày tháng cũ.
Có cơn mưa đổ phù sa
Thơm nồng hạt lúa
Bù đắp ơn mẹ cha
Đi giữa miền phong ba
Đôi bàn tay không che đầy hạt mưa.
Khi nợ ơn đời chưa trả
Nên lòng ta mãi xót xa
Bao mùa mưa đi qua
Đếm từng ngọn gió
Đếm từng hạt nắng đã tàn phai.
Lòng bất chợt thương cơn mưa
Dịu mát trưa nồng
Lặng nhìn cơn mưa xanh rêu miền cổ tích
Ngẫm nhớ cơn mưa chảy vào tâm tư
Hoang lạnh.
Ôm vùng ký ức hồng trần dâu bể
Vẫn yêu muôn loài cỏ hoa
Làn mây qua, mặt trời khuất lấp
Nghe đêm tối tiếng lệ nhoà
Ôi! Cõi đời thêmh thang quá!
Dù kiếp người lặng lẽ qua
Buồn nổi buồn cơn mưa đi xa
Yêu nổi yêu cơn mưa vội hiên nhà
Xin gửi nổi lòng quạnh hiu
Theo bước chân qua.
Chờ cơn mưa tạnh, mặt trời trút bỏ xiêm y
Sưởi ấm mảnh hồn đông đặc...
Ta còn nhận ra ta
Ngày nắng vỡ mặt đất chói loà
H.G
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét