tôi bước qua ngọn bấc
tìm em
mấy mùa.
hơi thở trong chăn khuya thoát ra từ lồng ngực
ấm tên người trong giấc mớ gọi nhau?
hẵn nhiên con tàu ngoài vịnh đã neo
nhưng mắt vẫn tìm vùng ánh sáng khả kiến.
tôi đi qua mùa bấc
tìm em
như chưa nhìn thấy nụ mai vàng trước ngõ
như toa tàu chưa qua ga thành phố
cọng rơm vàng chưa hoá kiếp bùn thấm mạ non...
tôi gói bấc vào tim
giao cảm gửi đi ấm lên mộng thiên thần.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét