Chùm thơ “Thu Đông” của Kim Phụng chất chứa nỗi hoài niệm về tuổi trẻ đã qua, xen lẫn những suy tư về thời gian và phận người. Giữa không gian thiên nhiên chuyển mùa, hình ảnh con người hiện lên với sự trầm tĩnh, chấp nhận và kiêu hãnh sau những thăng trầm. Dẫu có cô đơn và mất mát, thơ vẫn mở ra ánh sáng của niềm tin, của sự bình yên tìm thấy sau những bão giông đời người.
CHIỀU
Chỉ
còn một chút thu trên lá
Hương
thời gian như đã phôi phai
Lòng
thầm tiếc những ban mai
Hàng
cây thay lá cho ai chạnh lòng
Đã
qua hết tuổi hồng mơ ước
Đã
từng yêu mà được gì đâu
Gió
sương đã nhuộm mái đầu
Mình
tôi đứng lại với màu thu phai
Tuổi
xuân đã miệt mài đâu đó
Thời
vàng son đâu có được nhiều
Bây
giờ vội vã thương yêu
Tìm
vui để sống những chiều bình yên.
SOI BÓNG BÊN HỒ
Soi
gương đáy hồ trong như ngọc
Bóng
chiều buông thấy tóc bạc phai
Thân
hình giờ đã mảnh mai
Môi
cười in dấu một vài nếp nhăn
Đôi
mắt chẳng tinh nhanh tươi trẻ
Có
gì đâu vui khoẻ là mừng
Ngắm
thu trên những cánh rừng
Đông
trơ trụi lá lại bừng tiết Xuân
Đã
qua hết mấy lần tủi cực
Sống
từ đây mới thực cho mình
Mặt
trời những sớm bình minh
Vẫn
ban tia nắng lung linh cho đời
Sao
ta lại không cười hạnh phúc
Đời
đi qua vinh nhục là mừng
Khổ
đau, cay đắng đã từng
Tự
tin mà bước vui cùng thế nhân.
THU MUỘN
Cúc
vàng báo mùa thu đã cạn
Hàng
cây khô đứng lặng bên đàng
Mùa
thu dời gót khẽ khàng
Cả
không gian đã nhuộm vàng sắc thu
Đông
chớm đến sương mù bảng lảng
Báo
một mùa giá lạnh chốn đây
Một
năm có bấy nhiêu ngày
Mà
sao đông đến lại ngây cõi lòng
Phương
Nam vẫn ửng hồng tia nắng
Đất
trời Âu sương trắng lá vàng
Mùa
đông đến lạnh bẽ bàng
Trái
tim mẫn cảm lại càng cô đơn
Mùa
tuyết trắng tủi thương thân phận
Ngẫm
một đời lận đận tha hương
Tóc
xanh giờ đã điểm sương
Vẫn
một mình với con đường lẻ loi.
K.P
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét