Chùm thơ mùa Đông của HỒNG PHÚC - NGỌN ĐÈN THƠ

TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Chào mừng mùa Noel 2025

BÀI VIẾT ĐỌC NHIỀU

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2025

Chùm thơ mùa Đông của HỒNG PHÚC


        Tác giả khéo tạo nên những đối lập: lạnh và ấm, xa và gần, rừng và biển... để làm bật lên sức sống của yêu thương dù trải qua thử thách. Tổng thể chùm thơ mang vẻ đẹp trữ tình, giàu hình ảnh, vừa hoài niệm vừa hy vọng, như một dòng chảy cảm xúc không dứt. Trân trọng giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ mùa đông của Nhà thơ Hồng Phúc

 

KHÚC RU ĐÔNG

 

Người đã đi sao anh còn nấn ná

Còn đợi chi khi kẻ đã quay lưng

Tình giã biệt như bóng chim tăm cá

Mảnh trăng khuya chênh chếch khuất đầu non

*

Anh về đi chốn quê còn người đợi

Lỡ đi hoang kẻo lạc mất đường về

Đông đến vội trông chập chờn nắng ẩn

Lùa qua song từng đợt gió bấc se

*

Kim đồng hồ vẫn thường hay chập lại

Vòng tuần hoàn trái đất trở sang xuân

Còn thương nhau chóng chầy chi mà vội

Nửa công ta còn lại nửa trời làm

*

Nợ tình đem dần dần trả hết

Giấu trong tim một ngăn chứa màu hồng

Làm bước đệm cho bài thơ anh viết

Gửi vào mây lãng đãng tím mênh mông

*

Anh về đi cửa tình em để ngỏ

Ngăn nào che được ngọn gió tình yêu

Đông đã đến nhựa mầm xuân ấp ủ

Khúc ru đông vương nắng tỏa mây chiều!

 

Ở RỪNG NHỚ BIỂN

 

Hương hoa ngan ngát núi rừng

Ánh lên một đóa khoe từng cánh yêu

Đời anh phủ lớp rong rêu

Con trai đáy biển vẫn nhiều ước mơ

*

Vết thương nuôi ngọc phun thơ

Bùn nào lấm nổi hương mơ đêm ngày

Thời gian nhẵn đốt ngón tay

Nỗi lòng canh cánh hao gầy con tim

*

Dòng sông thơ sóng bình yên

Dưới tầng biển rộng lòng riêng như cuồng

Cam Ly một thoáng hoa buồn

Hương còn phảng phất xuôi nguồn về anh!

 

THƠ TẶNG NGƯỜI YÊU XA

 

Bất chợt một ngày người ấy nhắn tin tôi

Sáng tặng hoa tối thả tim làm lòng tôi bối rối

Con tim loạn nhịp buổi đầu nghe tình gọi

Ngôn ngữ yêu nhau tha thiết đậm đà!

*

Tôi, chừng ấy tuổi đâu còn trẻ nữa

Dáng dấp thanh tao nho nhã trời ban

Tuổi tác chông chênh nhưng em không ngại

Thế là cứ vô tư thả sóng vô hồi

*

Yêu một người lẽ nào phạm lỗi sao

Em đã giấu mẹ nói qua cầu mất áo

Trăng lồng lộng màu trời thu huyền ảo

Tôi mơ màng hạnh phúc đến trong tay

*

Yêu một người đâu cần giữ bước chân ai

Không gian rộng và thời gian vô hạn

Bước chẳng hết đoạn đường tình hội ngộ

Chiều mây giăng theo sóng bủa liên hồi

*

Nắng dìu dịu cuối thu vờn mây tím

Trôi lang thang hồn hoang đổi theo mùa

Chuông điện thoại reo vang hoài chưa tắt

Người yêu ơi xin đợi tiếp vần thơ!

H.P

Không có nhận xét nào: