Tập thơ CHÒM SAO LỤC BÁT - Đặng Văn Sử - NGỌN ĐÈN THƠ

TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Chào mừng "Ngày Phụ nữ Việt Nam - 20.10".

BÀI VIẾT ĐỌC NHIỀU

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2025

Tập thơ CHÒM SAO LỤC BÁT - Đặng Văn Sử

 TỪ NỖI NHỚ ĐẾN CHIÊM NGHIỆM

Lời tựa cho "Chòm sao lục bát

 

Trong dòng chảy thi ca Việt Nam, lục bát luôn giữ vị trí riêng biệt: giản dị, dân dã mà cũng rất tinh tế, chứa đựng cả hồn quê và tâm tình người Việt. Với tập “Chòm sao lục bát”, tác giả không chỉ gìn giữ mạch thơ truyền thống mà còn khoác lên nó hơi thở mới, vừa da diết nhớ thương vừa thấm đẫm chiêm nghiệm nhân sinh. Đọc trọn tập, ta nhận ra một vũ trụ lục bát giàu màu sắc. Nơi tình yêu, quê hương, ký ức và phận người kết nối thành một “chòm sao” sáng trên bầu trời thi ca.


1. Tình yêu - cung bậc ngọt ngào và cay đắng


Một trong những mạch chủ đạo của tập thơ là tình yêu, vừa tha thiết vừa nhiều ngậm ngùi. Ngay từ bài mở đầu “Bao giờ”, tác giả đã phác họa sự chia lìa bằng hình ảnh quen thuộc: “em chừ là vợ người ta / giếng lấp miệng giếng, quán đa... mở đường”.


Lời thơ buồn bã, mộc mạc gợi sự bẽ bàng của kẻ lỡ duyên. Ở một cung bậc khác, tình yêu trở nên mong manh như một câu hỏi bỏ ngỏ: “đã là gì của nhau đâu / một người, một lớp, một câu... riêng lòng” (Bâng khuâng). Cái bâng khuâng ấy vừa như lời tự nhủ, vừa như một thoáng tiếc nuối khi tình chưa thành mà đã phai.


Ngay cả khi hạnh phúc hiện hữu, nó cũng dễ hóa thành ảo ảnh. Trong “Đôi cánh thiên di”, tình yêu được ví như “mật ngọt hóa ra... đắng đầy”, để rồi người thơ lạc loài như “ong thợ lạc đường... tìm hoa”. Cái buồn của chia xa được diễn đạt bằng hình tượng rất riêng, vừa quen vừa mới.


Có lúc tình yêu trở thành món nợ không dứt: “theo em qua chuyến đò hồng / vay lời sóng vỗ, trả vòng: nợ yêu” (Nợ yêu). Nợ tình ở đây không chỉ là khát khao lứa đôi mà còn là sự giằng buộc định mệnh.


Nhìn chung, tình yêu trong “Chòm sao lục bát” không phải màu hồng tuyệt đối, mà là dải phổ rộng: từ say mê, hiến dâng đến mất mát, phôi pha. Chính sự đa diện ấy làm tình yêu trong thơ gần gũi với đời.


2. Quê hương - ký ức không phai


Song song với tình yêu đôi lứa, tình yêu quê hương cũng là trục cảm hứng lớn. Những bài thơ như “Quán đa”, “Quán đời”, “Quê nhà”, “Say màu nón Huế”, “Tam Giang” ... thấm đẫm hồn quê, gắn với kỷ niệm tuổi thơ và những biểu tượng văn hóa.


Hình ảnh người mẹ hiện lên trong bài “Quán đa” thật cảm động: “mẹ già ngồi quán gốc đa / bán buôn ngày tháng sống qua... thời bình”. Đây không chỉ là cảnh sinh hoạt đời thường mà còn là biểu tượng của sức chịu đựng, của gốc rễ bền vững.


Trong “Quê nhà”, nỗi nhớ da diết hòa với niềm thương: “muối dưa, dưa muối ngọt ngào / quê nghèo - ruộng trắng đã trao hương lòng”. Lục bát ở đây mang hương vị dân dã, gói trọn ký ức nông thôn, để dù đi đâu người con vẫn nhớ.


Huế, miền đất thơ cũng trở đi trở lại nhiều lần. Ở “Say màu nón Huế”, những địa danh quen thuộc như Thiên Mụ, Phủ Cam, Kim Long… trở thành chứng nhân của tình yêu và nỗi nhớ. Trong “Thưa giùm”, giọng điệu như một lời nhắn gửi: “thưa giùm xứ Huế còn đây / vẫn thu áo tím, vẫn mây cuối trời”. Đó vừa là tình với quê, vừa là tình với người.


Đặc biệt, “Tam Giang” mang sắc thái rất Huế: “Tam Giang / sáo sáo, nò nò / một đời làm sáo / nào nò được ai!” Những từ ngữ địa phương gợi cả không gian sông nước, nghề nghiệp và số phận con người gắn với phá nước mênh mông.


3. Nỗi nhớ và thời gian là dòng chảy khôn nguôi


Nỗi nhớ là sợi chỉ đỏ xuyên suốt tập thơ. Từ nhớ người yêu, nhớ quê cho đến nhớ chính mình trong quá khứ. Trong “Chiều vàng đỗ nắng”, tác giả bộc bạch: “chiều vàng đỗ nắng qua ta / mênh mông quá khứ, vời xa mặc tình”. Nỗi nhớ không chỉ hướng ra ngoài mà còn ngoái lại chính bóng mình.


Thời gian trong thơ được cảm nhận qua mùa, qua trăng, qua lá rụng. “Biết thu” viết: “biết thu thì lá sẽ nhiều / thì hoa sẽ ít, thì chiều sẽ vương”. Chỉ vài câu lục bát đã gói trọn quy luật vô thường, để rồi lòng người cũng thấm nỗi chia ly.


Hay trong “Rồi trăng”, sự tuần hoàn của trăng trở thành ẩn dụ cho sự thay đổi, mất còn: “rồi sông lở lở - bồi bồi / rồi duyên - chim sáo về trời... xa xăm”. Điệp từ “rồi” như nhấn mạnh sự trôi chảy không ngừng, cuốn theo cả tình yêu lẫn phận người.


4. Thiên nhiên là chiếc gương của tâm trạng


Một đặc điểm nổi bật của “Chòm sao lục bát” là thiên nhiên luôn song hành với cảm xúc. Tác giả không tả thiên nhiên đơn thuần, mà biến nó thành ẩn dụ cho tâm tình. “Mưa xuân” chẳng hạn, không chỉ là hiện tượng thời tiết: “mưa xuân hạt nhớ vào thơ / hạt thương em chở qua bờ sông xanh”. Mưa trở thành những hạt nhớ, hạt thương, gieo xuống đất trời và lòng người.


Trong “Lửa lòng thu sang”, thiên nhiên đồng điệu với khát vọng tình yêu: “Thu sang cháy ngọn lửa lòng / bập bùng ngọn lửa tơ hồng vương tơ”. Thu không còn se lạnh mà hóa thành ngọn lửa rực cháy, phản chiếu tâm hồn đang yêu.


Ngay cả biển rộng mênh mông cũng hóa thành biểu tượng cho sự bền lâu: “biển không tan hết những lời... em trao” (Biển không tan hết). Tình yêu được gửi vào biển, bất diệt như sóng, sâu thẳm như mặn mòi muối.


5. Nghệ thuật - lục bát vừa truyền thống vừa mới mẻ


Điểm đáng chú ý là tác giả kiên trì với thể thơ lục bát, nhưng không gò bó trong khuôn cổ điển. Nhiều bài xen lẫn khoảng trống, dấu ba chấm, tạo nhịp điệu ngập ngừng, phù hợp với tâm trạng ngổn ngang. Ví dụ trong “Bao giờ”: “tôi thôi cái nhớ... những điều... xa xưa”. Dấu ba chấm khiến câu thơ như một tiếng thở dài, kéo dài dư âm.


Ngôn ngữ cũng vừa quen vừa lạ. Có những từ dân gian giản dị như “muối dưa cà muối” (Bao giờ), “tẻo teo quán nước chè làng” (Quán đa), lại có những cách ví von độc đáo: “tôi chất gạch, đá vào mây” (Đôi cánh thiên di). Cách kết hợp ấy làm lục bát vừa gần gũi vừa mới mẻ.


Một số bài khai thác triệt để tính nhạc của lục bát, như “Cho thơ”: “mầm yêu / ươm sợi dây thề / cột vào năm tháng / tình quê... ấm nồng”. Nhịp điệu ở đây dàn trải, ngân nga, giống một khúc hát ru nhẹ nhàng.


Ngoài ra, tính liên văn hóa cũng thể hiện rõ. Tác giả không ngần ngại đưa email, mạng vào trong thơ (Trăng xưa), cho thấy sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại.


6. Một chòm sao ký ức và nhân sinh


Tên tập thơ Chòm sao lục bát mang ý nghĩa ẩn dụ. Mỗi bài thơ như một ngôi sao, góp lại thành chòm sao sáng, soi chiếu ký ức và nhân sinh. Đọc cả tập, ta thấy dàn trải một hành trình: từ tình yêu đầu đời đến chia xa, từ nỗi nhớ quê nhà đến chiêm nghiệm cõi người.


Kết thúc bằng bài “Vườn xưa”, tác giả trở lại với hình ảnh quen thuộc: vườn, ngõ, hoa, xuân. Đó là nơi ký ức neo đậu: “tìm người trong mộng xuân xưa / em ơi, vườn cũ bây giờ ai trông”. Câu hỏi ấy khép lại tập thơ nhưng mở ra bao dư âm, khiến người đọc còn day dứt mãi.


Kết


Chòm sao lục bát không chỉ là tập hợp những bài thơ tình cờ, mà là một hệ thống hình tượng xoay quanh tình yêu, quê hương, ký ức và thời gian. Với giọng thơ mộc mạc mà thấm sâu, tác giả đã làm mới thể thơ lục bát bằng cách thổi vào đó nỗi niềm riêng tư và chiêm nghiệm nhân thế. Tập thơ là minh chứng rằng, trong dòng chảy hiện đại, lục bát vẫn sống, vẫn ngân vang như một chòm sao không tắt trên bầu trời thi ca.


T.G

[ Phiên bản rút gọn "chòm sao lục bát", còn 30 bài ]


{tocify} $title = {Mục lục}

Bao giờ

 

em chừ là vợ người ta

giếng lấp miệng giếng, quán đa... mở đường

tìm con đò nhỏ yêu thương

thì cầu xây lấy... công trường xôn xao

bát canh rau muống... lấp ao

muối dưa cà muối ai nào chờ ai

còn vầng trăng tỏ lẻ loi

điện giăng mắc lưới, dòng đời xốn xang

bóng tre mắc võng ru nàng

còn trong kí ức trưa vàng dấu yêu

bao giờ trở nón hứng chiều

tôi thôi cái nhớ... những điều... xa xưa.

 

Bao năm

 

đếm thời gian, bước qua đương

xa xa mây trắng mấy phương bay về

nghe từng tiếng nói tình quê

bao năm còn đó lời thề... hoá thơ

 

Bâng khuâng

 

đã là gì của nhau đâu

một người, một lớp, một câu... riêng lòng

sao đêm thao thức nhìn song

sao nghe trăng sáng thì thầm, vấn vương

hình như mờ ảo trong sương

hình như ngọn cỏ ven đường... thơm lây

đã là gì của nhau đây

hoạ chăng một chút cuối may... hoạ chăng

mà chiều tơ đã vương giăng

mà sông vỗ sóng qua dòng vẩn vơ

tại người là của câu thơ

hay vô tình ấy... mà gieo... cặp vần.

   *

*    *

đâu nào đã chút quen thân

mà nhiêu hơi ấm lan dần con tim.

 

Biển không tan hết

 

biển mặn

bởi hạt muối tan

núi xanh

bởi hạt mưa ngàn

thiên thu,

em về

đẹp tựa lời ru

xôn xao ta chiếc lá thu đầu mùa...

lòng nghe

hạt nảy mầm xưa

đợi em qua lối vương tơ

gót hài.

thơ rằng:

nhớ nhớ

thương ai

biển không tan hết những lời...

em trao.



Biết thu

 

 biết thu

          thì lá sẽ nhiều

          thì hoa sẽ ít

          thì chiều sẽ vương.

 

thôi ta

          gom nắng, gom sương...

          rải qua vườn mộng

          bình thường vậy thôi!

 

biết thu

          lá rụng về trời

          tôi người níu lại

          bên đời chút yêu.

 

may còn

          trong gió liêu xiêu

          chút vần thơ cũ

          cuối chiều... tình em

 

thôi thì

          khắc nhớ, khắc quên

          miên man lá rụng

          ngược lên thượng nguồn.

 

Chiều vàng đổ nắng

 

chiều vàng đổ nắng qua sông

ta đưa tay hứng khoảng không... nắng chiều

lá nhầu, cỏ úa... liêu xiêu

thu ray rứt quá... tại yêu nên buồn!

 

ta nông nỗi, em hay hờn

ta phiêu lãng... em lấy chồng... à ơi

làm con chim sáo phương trời,

khúc sông vẫn hát... bên đồi còn ta.

 

chiều vàng đổ nắng qua ta

mênh mông quá khứ, vời xa mặc tình,

đưa tay níu lại bóng mình

để thôi tuột dốc chốn tình... không duyên.

 

Cho thơ

 

biển rộng

cho nước bao la

núi cao

cho giọt phù sa

đắp bồi

 

em chừ dịu ngọt

tim tôi...

chín đồi bãi nhớ

xanh trời sơn khê

 

mầm yêu

ươm sợi dây thề

cột vào năm tháng

tình quê...

ấm nồng.

 

và như một đoá hoa hồng

em xinh là biển, là nguồn...

cho thơ.

 

Chòm sao lục bát

 

chòm sao

lục bát

trôi rồi

em không về nữa... phương trời

không em

thư buồn

chẳng phải thiếu tem

mà cánh chim sáo

muốn quên... lối về

bên ni

đứng trách bên tê

trăm năm bồi - lở lời thề...

đáng rơi.

chòm sao

lục

bát

xa vời

đến nay có kẻ

còn côi... một mình.

 

Đôi cánh thiên di

 

em

nàng ong chúa

bỏ đàn

tôi như ong thợ lạc đường... tìm hoa

núi rừng

thành lăn lắc xa

tình yêu - mật ngọt hoá ra...

đắng đầy.

đâu còn

tổ ấm để xây

tôi chất gạch, đá vào mây...

thu về

vi vu

trong gió lời thề

hình như đôi cánh thiên di...

biết buồn.

 

Đôi khi

 

đôi khi

đãi các tìm vàng

tưởng công được trả

ngờ rằng... gặp em.


đâu ngờ

thư mải đường tem

tăm hơi biệt cá,

chim quên lối về...

 

dòng sông

chở năng lời thề

khi thu trúc lá

lòng nghe... nặng lòng.


biết là

nỗi nhớ hư không

thì sông bồi - lỡ

tất lòng... sao nguôi.

 

đôi khi

đếm lá trên đồi

tưởng nghe em hát

ngỡ lời em ca.


nhận về

những nỗi hoàng hoa

chiều nghiêng nắng đỗ

cho ta... nhớ nàng.

 

Em về bến nguyệt

 

đêm tàn

tát hết giấc mơ

tìm em vườn cũ

bây giờ…

còn đâu.

 

ngày mong tát hết xa sau

vần yêu một nẻo

buổi đầu

ấy thôi…

 

cắt ngang một lát cuộc đời

vá vào lỗ thủng… bên đời

trống hoang.

 

tát đêm

chưa cạn trăng vàng

em về bến nguyệt

xa ngàn… từ lâu!

 

Em vo

 

em vo

cuội đá thành thơ

mảnh chiều tôi nhặt

sắc hoa, cầu vồng.

 

và thu đưa bước chân không

lối về dào dạt

nảy mầm

duyên xưa.

 

đời người

qua mấy nắng - mưa

chen chân lấn chợ

muối dưa… cực lòng.

 

vẫn còn

bao ước, bao mong

niềm tin đi với hoa hồng…

làm duyên.

 

một người

chắc nhớ, chắc quên

em vo thả bước lên thềm…

vương tơ.

 

Lỡ quên

 

lỡ quên chiều

bến Hương Giang

lần về

khất lại

chút vàng thu xưa

bây giờ

cõi ấy nắng, mưa

mà nghe nhỏ giọt dư thừa

khuấy tim...

 

lỡ quên

nên phải đi tìm

gặp chân đá cuội,

gặp miền lách lau

rơi vào bờ lở

xa sau

rớt vườn mây tím

nỗi đau... một người.

 

Lỡ tay

 

lỡ tay buông xuống biển chiều

câu thơ lục bát tình yêu một thời

em không kéo lưới hộ tôi

biết đâu còn vớt vài lời... cũng nên (!)

lỡ rồi... nhớ nhớ, quên quên

trăm năm đá ngậm lời nguyền... san hô

mặc tình, đời sống sóng xô

vùi lấp dấu cát... vẩn vơ ước hoài (!)

lỡ tay... thôi đã sáo trời

dám đâu mong mỏi... nước xuôi... một dòng (!)

có khi tự vấn đáy lòng

câu thơ lục bát... bềnh bồng... đánh rơi.

 

Lửa lòng thu sang

 

thu sang

cháy ngọn lửa lòng

bập bùng ngọn lửa

tơ hồng

vương tơ...

mầm yêu

dậy ký vườn xưa

chân hoa em bước

bài thơ

chín vàng...

vần treo

nguyệt sáng mơ màng,

dấu thu em bước

vướng hoàng hôn say.

thu về

nhặt lá trên tay

têm thêm ý vị... trầu cay

lửa lòng.



Mưa xuân

 

mưa xuân hạt nhớ vào thơ

hạt thương em chở qua bờ sông xanh

hạt còn đọng lá long lanh

ươm tơ đợi nắng hoá thành khói sương

mưa xuân tiếng bước qua đường

mưa theo gót nhỏ tơ vương lá cành

mưa rơi gõ phím nhạc tình

mưa ra bể rộng thênh thênh... cánh buồm

mưa hồng lên má môi son

đong đưa hoa nhị say con bướm vàng

gom mưa xuân gửi tặng nàng

nếu không cũng được... hoà tan một lần.

 

Nợ yêu

 

theo em

qua chuyến đò ngang

Tam Giang con sóng

vỗ ngang mạn trời.

 

níu tôi với

ôi em ơi

không thôi con sóng

vỗ dồi

tôi say...

 

sáo nò xòe đếm bàn tay

vó cất sao nhớ

lưới vây bủa tình.

 

đôi mắt

thiên thu em nhìn

tôi say cơn sóng

qua ghềnh, phá, sông...

 

theo em

qua chuyến đò hồng

vay lời sóng vỗ

trả vòng: nợ yêu.

 

Phải rồi

 

phải rồi

người ấy đã xa,

mùa thu đã đến

sương pha tím màu...

Huế chừ

biền biệt tin nhau

mướn dòng sông lặng

giữ sâu mối tình.

 

ai xưa,

xưa bút một mình

ai xưa vần, tứ...

cho thành tri âm

đã quen: sắc, nhạc...bổng, trầm...

thu về

lá rụng

giữa dòng

tìm nhau.

 

đá sương vấp mối tơ cầu

ai qua thả áo vào nhau... bây giờ

phải rồi

người ấy đã xa

mùa thu đã đến sương pha tím màu.

 

Quán đa

 

mẹ già ngồi quán gốc đa

bán buôn ngày tháng sống qua... thời bình

mỗi năm lá rụng trên cành

gốc đa quánh lại chất thành cội xưa.

 

thân đa che nắng, đỡ mưa

dấu thương - lỗ đạn, trái dừ, hột cau

chảy nhiều dòng máu quặng đau

vẫn vương mình sống... nhiệm mầu thời gian.

 

tẻo teo quán nước chè làng

mẹ còng lưng quạt hồng than ấm trà

vui lòng khách lạ, quen qua

miệng cười méo mó... mặn mà tình thương.

 

quán đa bên góc lề đường

bao năm bát nước... già nương... thân già

trải đời mưa nắng sương pha

rung rung tay mẹ gốc đa... nhóm hồng.

 

Quán đời

 

người ta trọ ở quán đời

ăn cơm dân thế, nói lời dân gian

mộng mơ ở cõi thiên đàng

thác về ở chốn suối vàng thực, hư (!?)

 

quán đời bày bán nắng, mưa

đổi trao: sương, gió... chuyển đưa: sớm, chiều...

lãi, dôi từng đợt thuỷ triều

quán đời vách đá, tường rêu núi rừng.

 

quán đời lúc hạ, lúc xuân...

bến nam, bến bắc, bến đông... thu tầm

người đời trú quán bao năm

trần gian hoán vị, trăm rằm đi qua.

 

một mai khách - quán đi xa

tâm tư rót lại hoá ra sông dài

mênh mông bể rộng - lòng ai

người ta trọ ở quán đời... rồi đi.

 

Quê nhà

 

quê nhà ruộng trắng nắng, mưa

vào, ra... mẹ đã muối dưa thắm cà

sáng nay, con bước sân ga

chuyến tàu lăn bánh, con xa quê rồi...

 

trời thu thôn quạnh hút heo

mẹ còm cõi bước mái lều gió lay

vào ra mẹ ngắm trời mây

dõi đài khí tượng đêm ngày nghe tin.

 

xa quê...khuất mấy tầm nhìn

khảm sâu dạ thẳm ân tình quê ơi

khác quê mưa, nắng đổi dời

mẹ chờ, vẫn đứng, vẫn ngồi, vào, ra...

 

muối dưa, dưa muối ngọt ngào

quê nghèo - ruộng trắng đã trao hương lòng

dù đâu: nam, bắc, tây, đông

con là con mẹ, của đồng quê xa...




Rồi trăng

 

rồi trăng hoá nguyệt trần gian

ai người đãi các tìm vàng... hỡi em

thư tình anh viết bao đêm

đem ra đổi lấy... những tin xa vời.

 

rồi sông lở lở - bồi bồi

rồi duyên - chim sáo về trời... xa xăm

rồi ngày tin đến cuối năm

nhiêu hoa cải rụng... còn anh một mình.

 

rồi thuyền bến nhớ mênh mông

rồi hoa cỏ nhớ vườn tình... hương bay

mùa thu ngồi nhớ lá say

bàn tay ngồi nhớ bàn tay cuối chiều.

 

rồi trăng hoá nguyệt cô liêu

anh về đãi các... tìm điều em trao

những bao: cay, đắng, ngọt ngào...

đa mang nỗi nhớ dạt dào trăng ơi!!!

 

Say màu nón Huế

 

em về

nón Huế

mưa giông

ướt màu Thiên Mụ

thấm dòng Hương Giang...

câu thơ nhịp bước chân sang

thả bay tà áo

mạ vàng... tim tôi.

Thiên An

khoảng không núi đồi

ta ngồi ngắm cảnh

nhớ người... ta thương.

nụ hôn gửi đất Kim Luông,

pha gam phường Vỹ

sắc vườn... tim yêu

Phủ Cam

rót rượu đãi chiều

say màu nón Huế

lần theo...

một đời.

 

Tam Giang

 

Tam Giang

sáo sáo, nò nò

một đời làm sáo

nào nò được ai!

 

sợ sông

em vỗ cánh bay

lớn - ròng, mặn - ngọt...

đắng cay bội phân!

 

tưởng qua chuyến

để được gần

ngờ đâu ngược bến

mất dần tăm tin.

 

Tam Giang

sáo đứng trơ mình

nắng, mưa, gió, nước...

dạt ghềnh... rong rêu.

 

bao giờ

trở chuyến đò yêu

em về qua phá...

bao điều như xưa (?)

 

Thả trăng...

 

thả trăng

trôi loáng lênh đời

tôi về bến đợi

tìm người... tôi yêu,

thở dài

con gió liêu xiêu

xác xơ quán lá - mái liều

gốc thơ...

hỏi sông

cát trắng đôi bờ

hỏi thu

chiếc lá giả vờ... đánh đu.

hỏi em

biết hỏi ai chừ

thả trăng

chạy dọc theo bờ

triền lau...

 

Thôi thì

 

thôi thì

mặc cỏ cứ xanh

tơ trời cứ vướng

tình mình vấn vương

thôi thì

nhớ

thôi thì

quên.

 

mênh mông đến thế... triều lên, lại ròng

đã là bồi, lở bờ sông

trách chi chim sáo, vườn hồng...

nhạt phai.

 

thôi thì

em

của riêng ai

cầu phúc em với lâu đài duyên tơ

thôi còn ta

với đơn cô

mặc cho lá cỏ buông tơ

bên thềm...

 

Thưa giùm

 

thưa giùm

xứ Huế còn đây

vẫn thu áo tím

vẫn mây cuối trời

vẫn ai thả bước bên đồi

vẫn dòng sông lặn

vẫn lời… dạ thưa.

 

thưa giùm

xứ Huế mùa mưa

quán xưa

thật lạnh

và thơ thật buồn

hoa không nở ở bê vườn

bướm không về đậu

lối mòn… Kim Long.

 

thưa giùm

vẫn có người mong

vẫn còn người đợi

bên dòng… Văn Lâu

thưa giùm

dù ngái xa nhau

Huế thơ vẫn đợi

chờ câu… lục vần.

 



Tình ngư

 

em - nàng tiên cá

quẫy đuôi

tôi người vớt sóng biển đời...

chênh vênh.

 

sổng phao

chìm mất cuộc tình

đúc lời tiếng sóng

rải ghềnh... dân gian.

 

mặc nhiên

trăng mọc

trăng tàn

sao ta ngồi giữ ánh vàng...

trong đêm(!?)

 

tình ngư

bến nhớ

bến quên

lênh loang mặt biển bóng thuyền...

tìm ai.

 

Trăng xưa

 

trăng xưa

là nguyệt đáy hồ

giờ ai khoả lấp

cho đò qua sông...

 

tôi về

gom cái không không

dư âm tình ái

đổi vần thơ yêu...

 

rồi xuân

mang nắng ra gieo

gặt mùa hạt nhớ

đầy lều... ba gian

 

trăng xưa

là nguyệt theo nàng

vỗ bay chim sáo

bẽ bàng riêng tư

 

tôi về

viết tiếp trang thư

email qua mạng

(hình như... trả về).

 

Vườn xưa

 

tìm người trong mộng xuân xưa

em ơi, vườn cũ bây giờ ai trông

có lần qua ngõ bâng khuâng

dừng chân muốn ghé e không lối vào.

 

nhủ lòng yên mộng xanh xao

mà xuân cứ vướng... dạ bao niệm hoài

sống qua ngày tháng đất trời

chen chân phố chợ, lội đời ngược xuôi

 

ngỡ là người đã xa xôi

dám đâu mong mỏi, nước xuôi... xuôi dòng

yên phần vườn cũ sang xuân

lá hoa chen thắm, nỗi mong hiểu thầm.

 

tìm người xưa ấy xa xăm

vườn xưa nay đã... ai chăm... khó vào

lời xuân qua ánh mắt trao

đi bao năm tháng... nao nao mãi tìm.

 


Về trang thơ Đặng Văn Sử (Huế)

Không có nhận xét nào: