Cả hai bài thơ đều thấm đẫm tình yêu quê hương, con người. Một bên là hoài niệm chiến khu, một bên là sức sống hiện đại. Giọng thơ nhẹ nhàng, sâu lắng mà vẫn hào sảng, giàu hình ảnh, thể hiện được tâm hồn nhạy cảm và nhân văn của nhà thơ Đức Sơn.

PHẢ NẮNG VIỆT BẮC
Uốn thẳm rừng sâu
trào tuôn thác ghềnh
như đôi mắt sáng bản làng
sương trắng miền tim tím hoa mua
Nỗi nhớ bờ lau
ngọt ngào triền phơi hun hút
nhịp sóng đưa chuyến đò quen
trôi qua suối khe gian khó
Nhân dân trữ hũ gạo nuôi quân
sắn ngô dốc sàn, ống bương sớm tối
mẹ dành cất quẩy tấu đợi con về
Trường kì chín năm kháng chiến
phả nắng, đổ mưa
con đường hành quân heo hút
cời lửa đỏ bếp nấu nồi cơm thơm
khói lam quyện thâm u rừng mở sáng
Bộ đội đánh giặc báo công về
bừng ấm lòng hậu cứ
áo trấn thủ mẹ trao
con đi chiến trường…
Đèo heo hút đá cheo leo
con vượt đỉnh ngàn, nhớ về dáng mẹ
nhớ về bản nhỏ
bếp lửa vời vợi đại ngàn
Đường chỉ thêu ngời sắc áo chàm
nhớ người mẹ Việt Bắc
dòng suối xanh trong thương bóng mẹ hiền.
VỀ BÊN CỬA BIỂN
Tung tẩy biển xanh miền Thuận An
ơi, rì rào
Bờ cát vàng ngọn Nồm, Nam dọc ngang
mặc định
Nói gì với bao la cửa biển
Với đắm say tim tím hoa muống biển
Ngắm chi chân trời mà
yêu
Cây cầu vượt biển đi tới
Nhan sắc mịn màng và rắn rỏi bước
đi
Cánh tay lớn lao Người Công
nhân
Tình yêu dựng nên dáng đầm phá, biển
trời
mà bền bỉ ngôi làng đổi mới
Vờn sóng nước xô bờ
Hoa muống biển dấu yêu ơi!
Cửa gió buông lơi những đợt sóng lớp
lớp...
Cây cầu mới bắc qua
Ước mơ xanh ngời vượt biển
Người thợ xây khát vọng mùa hoa tím
thuỷ chung son sắt
Long lanh từng con sóng dạt dào
Rừng phi lao miên man nắng hoan ca.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét