Chùm thơ của Nguyễn
Thị Phụng là hành trình tự sự sâu lắng, phản ánh những trăn trở về cuộc đời,
thơ ca và thân phận người phụ nữ. Thơ mang giọng điệu từng trải, dung hòa giữa
lý trí và cảm xúc. Tác giả dùng hình thức thơ như ẩn dụ cho cuộc sống: vừa muốn
tự do, vừa chịu ràng buộc. Qua đó, bà khẳng định bản lĩnh sống, cái tôi nghệ sĩ
và sức mạnh nội tâm giữa đời thường nhiều biến động. Trân trọng.
CHỌN
THỂ TRƯỜNG CA 06.08
Chẳng
thể có món quà gì cho ngày- sinh nhật
Ừ thôi,
chuyện cũ những thăng trầm
Trái đất
còn già hơn mỗi ngày càng trẻ đẹp
Cây
vươn xanh, đường cao tốc hóa gần
Tuổi đời
ta cũ rích phân vân...
Bản trường
ca ban đầu thể tự do lúc lò dò từng bước
Cha đếm
nhịp cố lên… không quay ngược
Mẹ xoa
đầu con gái thế cũng hay...
Đến lúc
biết đắm say ca dao 6.8
Biến thể
dần lục bát chẳng vẹn nguyên
Thanh
trắc luân phiên vần bằng tìm đâu thấy
Cố ép
mình trong tứ tuyệt ngũ ngôn…
Bản trường
ca năm tháng những dại khôn
Chỉ biết
được nông sâu sông dài hạn hán
Cái khoảnh
khắc đường biên chân trời chớp sáng
Sóng dựng
cao rồi… cũng trở lại nhấp nhô
Viết tặng
đời ta khó chọn thể thơ
Dẫu muốn
lắm bài thất ngôn bát cú
Bởi
niêm luật muôn đời bất hủ
Mà khai
sinh cánh Phụng đã dọc ngang…
RIÊNG
TA VỚI MỘT HÀNH TRÌNH
Trên mỗi
con đường đều có bảng tên
Đôi
chân Kiều đường Nguyễn Du lưu lạc
Ngắm
nghía Tiền Đường trôi bóng ngả
Dám đổ
lỗi mặt trời bóng lỡ đã nghiêng
Há giả
điếc giật mình không quay lại
Dẫu
vàng thau khua phải tay người
Lập một
tứ thơ gặp mưa gió chơi vơi
Cũng rối
rắm chọn từ thuần Việt
Ừ, thì
thơ... thì áo cơm thường ngày chất vấn
Viên
thuốc nào vực dậy được gấm nhung
Cuộc
hành trình há dễ ung dung
Ừ, đời
thơ, đời cơm gập ghềnh neo giữ
HOÀN TẤT
MỘT BỨC TRANH
Chẳng
thể gọi nắng dầm, chỉ có mưa thôi.
Ngặt dầm
nắng trưa, ngặt dầm mưa tối
Người
đàn bà lầm lũi
Mang cả
trái tim thế chấp một cuộc tình
Chẳng
phải là tui chẳng phải là mình
Chuyện
cá cược ra thị trường đấu giá
Lỡ dẫm
nắng dẫm mưa dẫm trong gió bão
Tạc
thành bóng đổ ngã nghiêng
Bóng đã
khuất đêm đen...
Tiếng
gà ban mai sáng dần gương mặt
Con sẻ
được hạt thóc rơi sau mùa gặt
Người
đàn bà nhận ra mình đâu chỉ có đôi tay...
N.T.P
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét