Bài thơ khắc họa nỗi nhớ con da diết của người mẹ liệt sĩ qua hình ảnh ngọn đèn hạt đỗ, biểu tượng của hy vọng và tình mẫu tử. Con đã hóa sao trời, đất nước đã yên bình, nhưng nỗi nhớ trong mẹ vẫn day dứt. Bài thơ chan chứa xúc cảm, kết hợp giữa niềm tự hào và nỗi đau lặng thầm.
Mẹ vặn ngọn đèn bằng hạt đỗ
Tự hỏi lòng mình: con đấy ư?
Ngọn đèn khuya như giọt nước mắt
Bốn mươi năm mòn mỏi mong chờ.
Con đã ra đi từ ngày đó
Nay hóa thành sao dải Ngân Hà
Đất nước yên bình mà nỗi nhớ
Cứ phong ba bão táp niềm riêng.
Mẹ tự hào giọt máu thiêng liêng
Đã trao tặng trọn hình Tổ quốc
Cho đồng quê mát xanh đồng ruộng
Cho phố phường chen chật niềm vui.
Mẹ cứ ngồi như thế mãi thôi
Nói chuyện với ngọn đèn to nhỏ
Như nói với con ngày xưa đó
Mẹ gọi hoài …
sao con chẳng
thưa?
| Ảnh NSNA Trương Vững |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét