Nỗi niềm nhân thế được dồn nén trong từng câu chữ, từ “vai nặng nỗi lòng nhân gian” đến “ngẩn ngơ tình trần”, thể hiện sự dằn vặt giữa buông và giữ, giữa mong cầu và tỉnh thức. Từ đó, bài thơ dẫn đến câu hỏi khắc khoải: “Nơi đâu là cõi thiên đàng?”, như một tiếng gọi vượt thoát giữa cõi đời phiền trược:
Tôi nằm dưới cội bồ đề
Lặng như trầm lắng bốn bề hư không
Men say dâng đến tận cùng
Tôi còng vai nặng nỗi lòng nhân gian
Chợt đâu một giọt nắng vàng
Rớt vào tâm tưởng bàng hoàng cơn mơ
Vẫn còn tôi với nàng thơ
Hương yêu héo úa ngẩn ngơ tình trần
Tôi còn tôi giữa mông lung
Cỏ hoang chen lấn cạn cùng nỗi đau
Giật mình tiếng vó ngựa lau
Thôi đừng vọng tưởng nổi sầu miên man
Nơi đâu là cõi thiên đàng
Quán chiêu thoát kiếp bàng hoàng mưa mau
H.G
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét