(Đọc tập thơ "Ngược Dòng Thương" của tác giả Lê Thị Hạnh)
Bàn tay, bàn tay, bàn
tay... nhìn bàn tay để biết vận mệnh, để biết cuộc sống của kiếp nhân sinh. Bàn
tay nói lên gần như tất cả về một con người. Bàn tay cần người dìu dắt tuổi
thơ, bàn tay biết nắm lấy bàn tay cùng người tình, bàn tay nắm bốn tao nôi, bàn
tay vun vén việc nhà, bàn tay hay lam hay làm, bàn tay định mình trong xã
hội... Có một bàn tay viết thơ trên điện thoại - bàn tay vốc chữ, khơi hồn.
Người vốc chữ ấy là Nhà thơ Giọt Thu, tên thật là Lê Thị Hạnh.
Thu viết thơ đã khá lâu, có lẽ từ buổi đầu khi con tim biết xao
xuyến, biết gõ nhịp theo cung bậc của bốn mùa, của đêm trăng thanh; thậm chí,
hồn thơ ấy đã hình thành trong tâm trí của đứa bé theo chân người lớn bên sông
quê nhuốm mặn hạt muối, với con còng biết “vẽ chữ Chi” ... Rồi tháng, rồi
năm... cánh phượng hồng len vào hồn “tuổi nhớ” rực một phương trời thao thức.
Tiếp là hồn thơ trao cho những cánh thư xanh và mộng mơ của nàng thiếu nữ, tâm
trạng “sáo sang ngang” để lại “vũng nhớ” diết da với người không thành...
Từ Nghệ An - nơi sinh ra, chị đến với Tây Nguyên và hiện nay ở
thành phố Hồ Chí Minh. “Sự buôn không gian” ấy đã làm nên “trạng thái thơ” rất
nhớ. Đêm đêm, chị ghi tâm tư mình lên Facebook để lưu giữ - “lưu đày” qua kiếp
nhân sinh.
“Mỏng manh níu cả chiều rơi
Rung rinh vào tận mắt môi si tình
Phím tơ hoạ hạ giữa trần
Ngày tương tư nắng trong ngần mắt nai”
(Nắng tương tư)
“Phím tơ” ấy cứ thế mà rung, rung lên những cung trầm - bổng.
Vân tay chạm miền “nhạy cảm” màn hình. Đến nay, thơ Giọt Thu trên “phây” có lẽ
trên nghìn bài. Nghìn bài cho rất nhiều thể loại, cho nhiều đề tài, cho nhiều
nội dung. Đành rằng thơ đôi khi “quý hồ tinh bất quý hồ đa” song ở một dạng
thức khác, lượng cũng chuyển hóa thành chất chăng?
Nhưng thôi, không lạm bàn chi về điều này, chúng ta trân quý
ở tấm lòng, người “Vốc vàn nỗi nhớ trên tay” để thành thơ. Nay, chị chọn tầm
trăm bài cho ra mắt tập thơ đầu tiên với tên gọi: “NGƯỢC DÒNG THƯƠNG”.
Đọc “NGƯỢC DÒNG THƯƠNG”, bạn đọc sẽ được ngược dòng kí ức của
tác giả. Kí ức là kỉ vật hay còn là gì khác? Là một phần đời nữa chăng? Chị
viết:
“Ôi nỗi nhớ mênh mông cháy muộn nắng hồng
Lật lại trang đời bên
cánh võng
Tiếng mẹ ầu ơ vị cơ
hàn mưa nắng...”
(Ngược chiều sông muộn)
Hay:
“Chênh vênh mặt hồ,
khắc khoải nắng chiều lam
Đã lỡ rồi... năm
tháng mùa sang
Mưa tháng sáu trôi
tan điệp trùng nỗi nhớ...”
(Sợi nhớ)
Sự điệp trùng nỗi nhớ đã làm tác giả day dứt, đã mơ, đã nghẹn
lời, đã tuôn trào cảm xúc... Ta bắt gặp cảm xúc đó với hầu hết các bài thơ. Cái
nhớ, cái hôm qua đã hình thành cát - ngọc vậy. “Cát cát tôi cùng/ Cấy vào tim vũ trụ/ Xoay như sông xoay/ Tìm trong
cuộc nước...”, đó là những câu thơ hay trong bài “Quà Tặng thi thơ” và rất
nhiều bài khác nữa.
*
Dung lương thơ của tác giả Giọt Thu dành khá nhiều viết về
mẹ. Những bài thơ như: “Những lá thư xanh của mẹ”, “Mẹ ơi”, ... hoặc trong bài
“Cánh cò chiều muộn” có những câu thơ rất tha thiết, đằm thắm. Mẹ là quê hương
và chỉ một; hình ảnh người mẹ “một nắng hai sương”, lam lũ, chịu thương, chịu
khó cứ nhen nhói trong tim:
“Con ngồi đợi mẹ sân
phơi
Không còn thấy nắng
chỗ ngồi vào đêm
Đồng xa mẹ cấy lúa
chiêm
Thân cò lặn lội bên
thềm tháng năm”.
Thân cò lặn lội, hình ảnh rất ca dao, rất quê hương Việt Nam.
Nhà thơ đã “trộn” hồn mình vào cái chung của dân tộc, của miền quê và chiết
xuất ra “vị mặn muối” riêng. Câu thơ “Không
còn thấy nắng chỗ ngồi vào đêm” là một câu hay và “dịch chuyển” hình ảnh
rất khéo.
*
Dung lượng nhiều nhất cho tập thơ là về vùng đất Tây Nguyên.
Quê hương đầy nắng gió, hùng vĩ, kì bí và nhiều cảm xúc:
“Em có về Krông Năng?
Nỗi nhớ lại đầy thêm
Nên sông đêm đêm vỡ
òa bên ghềnh đá
Nơi đây sử thi những
hồn thơ chất chứa
Truyền thuyết chảy
hoài trong nước mắt của H'năng”.
(Cao Nguyên mùa tuyết)
Vậy đó, những sử thi, những truyền thuyết hay màu hoa cà phê
trắng như tuyết giữa đại ngàn khiến hồn thơ vướng víu. Chúng ta bắt gặp hình
ảnh Tây Nguyên vừa lạ vừa quên, vừa hiện thực vừa mơ mộng, vừa xa xôi nhưng rất
gần gũi... Trang Vanhocsaigon có giới thiệu: “Đại ngàn một thời nồng nàn hoa cỏ hoa niên và cả đại ngàn đau thương
một thời ‘Những trận bão bom B52 thảm khốc/ Khói thuốc ngạt một vùng đất đỏ
bazan’ đang hồi sinh trong những mùa hoa cà chít…”.
*
Nỗi nhớ của chị, bàn tay chị còn vốc vào nỗi nhớ đêm đêm; vốc
giọt nước trên miền sông quê để nghe lòng vỡ vụn, tan ra thấm vào sông để nghe
mặn mà và làm con sóng vỗ; vỗ cho bờ yêu thương, vỗ cho thời cuộc, vỗ cho trù
mật đôi triền xanh tươi và giấc mơ cây cầu nối nhịp:
“Sóng cựa mình thẹn ửng
chín then sông
Em viết bài thơ tình
ươm mắt ngọc
Rọi vào chiều sóng
ngả nghiêng say”.
(Tự tình sống cuộc sông quê)
Hồn thơ ấy còn “theo sông ra biển” để thét gào, để dạt dào và
cả mênh mông cho ánh trăng rọi, cho nắng “cài then”, cho muôn trùng mây gió. Đó
là những bài thơ như: “Mình về thăm biển nhé anh”, “Then nắng cài khuya biển”,
“Mời anh về thăm biển nhé anh” ... Và đã có những câu thơ rất “sóng sánh”:
“Về với biển để nghe
lời ru một thuở
Con sóng rì rào ăm ắp
chiếc thuyền no
Biển ngàn năm ôm nỗi
nhớ ru bờ
Lớp lớp trùng dương
nối dài theo cánh sóng”.
(Về với biển)
*
Dung lượng thơ, nội dung thơ của chị còn trao cho trường, cho
lớp, cho bạn bè, thầy cô; trong nỗi nhớ mênh mông và cả miên man “rực thắm trên
cánh hoa phượng” mà chị gọi là “màu hoa lửa”; còn có cả những trang thư giấu
kín, phong tỏa đến tận giờ: “Chưa lần hò
hẹn thư trao gửi/ Nhờ nắng bao mùa nói hộ thôi” (Màu tím cánh hoa xưa).
Hỉnh ảnh trăng cũng rất lay động trong thơ chị. Trăng một mình nhưng trăng không
cô đơn; người một mình người có đơn côi? Chị viết: “Ừ thì trăng khuyết mồ côi/ Dấu nghiêng một nửa để tôi vừa lòng/ Em đi
buổi ấy mùa trong/ Gánh câu thơ muộn ngược dòng sông tôi” (Đành vậy thôi
em”.
...
Không thể điểm hết tất cả hình ảnh, tứ thơ, tâm hồn thơ... mà
tác giả gửi vào tập sách “NGƯỢC DÒNG THƯƠNG”. Để khép lại bài viết nhỏ này xin
trích mấy câu trong bài “Nỗi nhớ chiều mưa” của chị:
“Chiều nay cứ mưa chiều
ướt và rơi vỡ
Lất phất phím buồn gõ
gầy rạc cát thinh
Phố nhớ chi ai sao
mãi đứng tần ngần
Sài Gòn những ngày
tháng tư quay quắt lạ.”
Sài Gòn là nơi hiện tại Giọt Thu sinh sống và làm việc. Nơi
mưa, nắng trần gian đang cùng chị vần vũ, quay quắt, mưu sinh và làm thơ. Nơi
những cung đường giao thoa hòa vào đại lộ. Mong hồn thơ riêng, rất riêng và đầy
ắp nỗi nhớ của chị sẽ cũng hòa chung vào “bầu trời” Thi ca.
Cuối cùng nhường tất cả cảm nhận cho những ai đã, đang, sẽ
đọc tập thơ. Và cũng xin bật mí thêm, đã có rất nhiều người đọc thơ và đã cảm
mến; minh chứng là thơ chị đã được các Nhạc sĩ phổ nhạc khá nhiều; đồng thời đã
có đôi bài được dịch ra tiếng nước ngoài của các bạn mến thơ chị; gần đây nhất,
chị đã đạt giải “nhiều like” nhất cho bài thơ: “Những giấy báo tử trong đêm”
của cuộc thi trên trang Face...
Xin chúc mừng bàn tay ấy mãi khỏe và nhiều “vốc chữ” thành
thơ. Chúc mừng nhà thơ Giọt Thu - Lê Thị Hạnh!
N.G
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét