NGỌN HẢI ĐĂNG THUẬN AN, GÓC VƯỜN CỦA MẸ
NGỌN HẢI ĐĂNG THUẬN AN
Mặc nắng dội, táp bão
Sóng dõi hải lưu thâu đêm
Biển không chợp mắt bao giờ
Ngọn đăng lùa cửa gió lô xô đợt
sóng ngược
Vượt nghìn trùng, con tàu về cho kịp
Chờm đoạt con sóng cả ngả nghiêng
Tháp đèn chong chong để cúi ngó
miên man đêm
Thưởng sáng vầng cây cầu vượt biển
Cây cầu rộng dài niềm mơ ước
Xênh xang lên xuống thuỷ triều
Gió luồng thức thâu ào bộn con nước
lên
Làng biển sá chi
Chài lưới đong đầy
Ngọn đèn hứng vô ra vỗ mạn
Quê hương dựng đập cánh hải
âu
Ngư phủ chong biển lặng…
Tầm hướng cầu ngư ngang dọc trời
đêm
Ngọn hải đăng
như hạnh phúc cần lao
Tầm ngư với nông sâu, dài rộng
Mênh mang gối luồng lạch Thuận An.
GÓC VƯỜN CỦA MẸ
(Kính tặng Bác V.N.Q, cán bộ cách
mạng hoạt động bí mật tại xã Phong Bình thời kỳ chống Mỹ cứu nước.)
Xanh mướt rừng gò cao
Khu vườn, góc nhỏ
Hàng ổi chín ngọt trải bao
mùa
Nơi gốc khế, sau trận đánh ác liệt
Đường mòn ngoại ô con về
Nương ẩn núp miền quê
Dưới gốc khế rợp bóng chở che
Căn hầm mẹ đào, nuôi dấu cán bộ
Khát khao tình làng, nước non
Ước mong kháng chiến thắng lợi
Khát vọng ánh sáng đất nước lớn
lao
Góc vườn này nhân dân đùm bọc
Bất chấp hy sinh
Mẹ trao chiếc áo vá vai cho
con
Gửi bừng sáng, khó nhọc sá gì!
Bát canh khế chua
Nồi cua đồng, mẹ kho sém
thơm...
Cho con nồng ấm
Ngược xuôi chiến khu miền Tây lớp
lớp
Bom đạn trận càn khốc liệt
Vượt qua, mẹ thấu che mắt quân thù
Ôm vườn rợp tán
Phủ che trảng cát ấp ủ niềm
tin
Bây chừ thăm lại vườn xưa
Cát trắng, chao chang năm tháng
Cái nhớ dâng tràn, cái nhớ cát
long lanh
Trưa ngày chói chang
chân đê đứng bóng
Hoa khế tím như ngày nào vườn còn
có mẹ
Khi con rưng rưng bưng bát cơm đầy
mẹ trao
Dâng tràn bao la Phò Trạch
(*)
Góc vườn mãnh liệt dấu tích căn hầm
bí mật
Nhớ da diết mẹ ơi!
------------
(*) Làng Phò Trạch, thuộc xã Phong
Bình (Phong Điền), cách thành phố Huế 50 km về phía Bắc.
(Hình ảnh copy minh hoạ)
👆👆👆
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét