Khi dòng sông đời vẫn còn đó bao dung
Là khi ta thứ tha cho lỗi lầm ngấn lệ
Khi mỉm cười giữa cuộc thương trần thế
Xóa bỏ giận hờn ta đã từng đau
Em có còn man mác những mùa ngâu
Khi lẻ loi trong căn phòng lạnh giá
Hay thẫn thờ nhìn qua ô cửa nhỏ
Trách lòng người bạc bẽo như vôi
Em ru gì năm tháng thoáng qua môi
Ru lời đau của thân cò lặn lội
Hay lời ru cho người xưa em hỡi
Nhuộm chiều anh con sóng ngàn khơi
Biết em thứ tha là biết em đã nguôi
Cơn bão lòng mùa gió giông ở lại
Đôi vai em lặng gầy bao đêm ngái
Với dốc chiều Xuân vời vợi trôi.
L.T.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét