Ta ngồi với sóng
ầm
ao
nghe
ra từ độ người trao...
lời
người.
Ta
ngồi với gió
ạ
ơi
ru
hoài chiếc lá
sương
trời long lanh.
Ta
ngồi với đá
rêu
xanh
biển
hoàng hôn đỏ
chạy
quanh nỗi bờ
Ta
ngồi với thuở dại khờ
để
em vuột mất
bây
giờ...
trống
hoang.
Về trang thơ Đặng Văn Sử (Huế)
| Hình copy minh họa |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét