Chùm thơ Thu của Hoàng Thúy gợi một mùa buồn man mác, chan chứa nỗi hoài niệm và khắc khoải. Hình ảnh lá rụng, gió heo may, sương mờ… hòa quyện cùng tâm trạng chơi vơi, tiếc nuối đã làm đậm thêm sắc thái lãng mạn và u sầu. Thơ chị như một khúc nhạc trầm. Vừa nồng nàn, vừa man mác. Phải chăng tình yêu và kiếp người quá mong manh?
VỆT THU SẦU
Mắt
Nàng hoang dã thu say
Heo
may ngọn gió lá bay hững hờ
Thả
mùa vụn vỡ câu thơ
Trầm
mùi lá mục giữa bờ nhớ thương
Cong
thu nghìn lá còn vương
Nghiêng
Em dáng mộng nồng hương ru chiều
Mù
sương thả chút quạnh hiu
Rừng
hoang xào xạc tiêu điều rụng rơi
Ngả
mình cỏ rối chơi vơi
Nồng
lên môi mắt thu ơi trĩu sầu
Lạnh
miền chìm dưới bóng sâu
Hồn
đêm lãng đãng nghe nhàu thu phai
Lẫn
mù một ánh mắt nai
Sợi
buồn đã chín trên vai dấu mòn
Trăng
đêm nhạt thếch màu son
Lùa
thu tóc rối có còn nghe đau
Nguyệt
rằm ngọn cỏ tựa đầu
Trắng
đêm mỏng áo bạc màu không gian
Hỏi
mùa thu cũ sang ngang
Vệt
sầu mấy nhánh sợi vàng ướt mi
Thu
miên một khúc tình si
Đêm
nghiêng thả mộng một vì sao rơi…
Sắc
tàn nhuộm tím phương trời
Tìm
gì trong lá nhàu phơi cuộc tình…
EM VỀ THÁNG CHÍN MÔI SAY...
Chiều
hoang ngọn gió uốn cong
Sợi
dài tóc rối mênh mông thả trời
Mây
ngàn đỉnh núi chơi vơi
Ngao
du nội cỏ gót đời chênh vênh
Phù
hư lạc giữa nhớ quên
Một
đời tìm kiếm ưu phiền lãng rong
Về
Em tháng Chín thu nồng
Bụi
vàng ướt lá hư không tìm về
Buồn
rơi vạt nắng lê thê
Vết
nhăn chạm trán câu thề nghe xa
Gầy
tay hứng chút phôi pha
Nghe
trong mùi gió la đà thu phong
Thả
mùa chiếc lá thu cong
Bay
miền hoang vỡ vấp lòng thu đau
Chiều
giăng rơi mấy giọt sầu
Hơi
chìm sương phủ chực xâu nỗi buồn
Thềm
rơi một ánh trăng buông
Tóc
đêm nghiêng ngả sóng tuôn qua miền
Heo
may một khúc du miên
Úa
màu lá rụng nằm yên vai gầy
Em
về tháng Chín môi say
Chạm
mùa hoang vỡ... chia tay mấy lần...
THU PHAI
Hoang
tàn trên dấu thu phai
Dẫm
chân lá vỡ nặng vai cõng chiều
Mùi
đêm trầm mặc hắt hiu
Hương
thu ai níu liêu xiêu hồn người
Phù
Vân mây cũng chơi vơi
Bốn
mùa mưa nắng góc trời lãng du
Chạm
nhau nỗi nhớ giữa mù
Mòn
môi một kiếp phù du cuộc đời
Tương
tư góc lặng chơi vơi
Môi
thơm vừa hớp trăng ngời giọt tan
Khoát
thu mỏng áo Em vàng
Rơi
ngày cô tịch miên man mộng sầu
Rót
buồn một chén đêm sâu
Hỏi
ngày hoang phế bạc đầu chưa hay
Cuộc
tình theo gió vơi đầy
Thơ
buồn rụng xuống men ngày say đêm
Cạn
mùa một phiến rơi thềm
Thu
rơi cánh lá ướt mèm mùa xanh
Trao
nhau một chút ngọt lành
Cuộc
người trổ nhánh mong manh lạ thường
Lá
xanh sắc thắm tình vương
Bụi
vàng rắc nhớ qua đường trổ bông...
H.T
| Chân dung tác giả Hoàng Thúy |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét