Nhặt nhạnh buồn vui
Cho tròn tuổi nhớ
Người đi, người ở
Biết thuở nào nguôi?
VỚI TRỜI BƠ VƠ…
Nhặt nhạnh buồn vui
Cho tròn tuổi nhớ
Người đi, người ở
Biết thuở nào nguôi?
Con nước chảy xuôi
Bao giờ trở ngược
Nỗi lòng mất được
Thoáng chốc là mơ.
Một mối tình thơ
Chở sầu diệu vợi…
Còn thương, còn đợi…
Với trời bơ vơ!
LÁ VÀNG
Khi ngày một già đi
Ta biết yêu lá vàng
Khi ngày một già đi
Ta biết quý thời gian...
Khi con đường phía trước
Không còn là thênh thang
Ta ngã trong thận trọng
Để đau không ngỡ ngàng...
Khi bàn tay năm ngón
Đã nhuốm màu xanh xao
Thôi khát khao nắm níu
Ta buông cùng hư hao...
Ngày qua như cơn gió
Thoảng nhân gian vô thường
Không mỹ nhân danh tướng
Vẫn tiếc hoài xuân xanh...
TÌM
Ngày thơ tôi đã về đâu?
Kể từ dạo tóc em màu khói sương
Tôi thờ thẫn trước cổng trường
Thương mùa hạ cũ, thương đường em qua.
Giờ tôi lữ khách xa nhà
Phong sương mưa nắng đã hoà châu thân
Sao chiều nay bỗng bâng khuâng?
Tìm em không gặp dời chân không đành.
Nhớ em! Tôi nhớ ngày xanh.
Buồn như chiếc lá xa cành, em ơi!
P.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét