Ai biết Huế, Huế như thế nào hỡi ai!? Huế là đền đài, núi
Ngự, sông Hương; Huế dịu ngọt yêu thương, Huế “dạ thưa” ngọt lịm, Huế tận miền
Ô-Lý, Huế vượt thời vào tương lai - dự phóng tầm nhìn xa. Và, có một Huế trong
tim nhiều thơ mộng, trữ tình đó là Huế của lòng thơ Từ Nguyễn, “Người con gái
Huế quá xinh”.
“Năm 2022, là một năm có con số đôi quá đẹp nên chị cho ra
mắt tập thơ: Dòng Huế - Dòng Thương” - đó là câu trả lời của tác giả khi được
độc giả mến thơ chị hỏi. Tập thơ cũng có một con số tròn trịa và đẹp đến mơ
mòng, con số 100 bài, tác phẩm do Nhà xuất bản Thuận Hóa cấp phép.
Không thời gian làm sao tách biệt? Nó là hai phạm trù
“quyện lẫn” và “ghì siết” lấy nhau. Thế mà, trong tập thơ tác giả đã đôi lần
chiết tự không gian và thời gian ra làm đôi, để cho hai yếu tố ấy “nhớ nhung”
nhau. Chúng ta chất ngất với không gian của những bài thơ: “Dòng Huế - dòng
thương”, “Lòng phố”, “Trăng nghiêng Thành Nội” ... hay trong bài “Vẹn nguyên
trong lòng Huế”, chị viết:
“Huế rất Huế nên mãi còn Bến Ngự
Phu Văn Lâu khắc khoải với cảm, sầu
Cảm ơn đời cho Huế chút tình sâu...”
Chỉ cần thốt lên: “Huế rất Huế...” thôi cũng say lòng
người, cũng mê man vào đường ảo mị. Thơ là tiếng lòng, là hơi thở và hơn nữa là
nét duyên ẩn giấu bao hàm ý trong đó.
Không gian là thế, thời gian là trục tuyến tính hay vòng ốc
trôn? Thời gian trong tâm tưởng, thời gian trong ý thức cả vô thức và của bốn
mùa luân hoán. Những bài thơ như: “Trong cơn mưa mùa hạ”, “Thoáng Huế chớm
thu”, “Thơ viết cho mùa đông của Huế” ... có lẽ, chị ưu ái với mùa xuân, mùa
của mởn non, mùa của đâm chồi lộc biếc, mùa của phơi phới lòng người:
“Xuân vẫn đôi khi chưa tròn vẹn
Chỉ lòng đừng thẹn với xuân thôi”
(Trích bài: Xuân Mưa)
Vâng, đừng thẹn với lòng là được, bởi không thể có sự toàn
bích trong vũ trụ, trong thiên nhiên, trong cuộc đời này nên lòng người thì
phải luôn gìn giữ chữ Tâm vậy; bỗng nhớ “Chữ tâm kia bằng ba chữ tài”.
Đi trên miền thi thơ của không thời gian đó, Nhà thơ Từ
Nguyễn còn vút bay tận vô thủy, vô chung. Chị nhắn gửi tâm tư vào bến đợi, bến
chờ, bến thương nhớ của tình yêu, tình người đa cảm:
“Hãy gửi cho em một chút ân tình
Của quê hương đã xa từ dạo ấy”
(Trích bài: Nỗi nhớ âm thầm)
Hay, như:
“Khi mô anh lại về thăm Huế
Thăm lối xuân xưa chốn Hoàng Thành”
(Trích bài: Biết gửi cùng ai)
Rất còn nhiều bài như thế nữa. Mỗi “cung đàn” từ tâm khảm
của thi sĩ luôn chạm đến người nghe, người đọc. Vào tập thơ này, bạn đọc sẽ bị/
được đắm chìm trong Huế. Huế đã vượt lên miền nhận biết, vượt qua sự cảm thấu.
Huế đã “ăn sâu” vào tâm thức, hồn cốt thi nhân để rồi Huế tan vào thơ thành
dòng.
Với một chiều cuối đông, tôi được đọc tập thơ với lòng hâm
mộ tác giả, có mấy lời thô thán vậy. “Dòng Huế - Dòng Thương” ... như dòng sông
chảy mãi, chảy mãi... Trong tiệm cận bài viết ngược của maximum này chưa khai
thác được hết những gì tập thơ hàm chứa. Nó là một mã QR, là một mật mã cho ai
cảm mến và tiếp cận nên cần một nghiên cứu sâu hơn.
Tôi xin cảm ơn đến tác giả tập thơ - nhà thơ Từ Nguyễn. Xin
chúc chị nhiều sáng tạo và năm mới an khang. Xin trân trọng giới thiệu đến bạn
đọc.
Đ.N.T.G giới thiệu
Chùm thơ Từ Nguyễn
ANH CÓ VỀ THĂM HUẾ
❤
Anh cứ bảo là Huế em không vội
Bởi lỡ mang dáng vóc của Cố đô
Người xứ Huế thâm trầm, tiếc nuối
Như đền đài chìm đắm giữa niềm
xưa...
Anh còn bảo Huế không hề đổi khác
Bao năm rồi, mà Huế mãi mộng mơ
Cung điệu buồn sao hoài vương nét
nhạc
Người ta đi, chỉ Huế đứng chờ!
Em và Huế, rủ nhau ngủ sớm
Để mình anh đứng đó chơ vơ
Đêm hạ huyền nửa vầng trăng lóng
lánh
Có yêu không? Sao Huế nỡ hững hờ...
Người thương ơi, nói chi lời hờn dỗi!
Huế bây chừ vẫn là Huế ngày xưa
Dẫu cuộc đời có lắm nắng nhiều mưa
Thành quách cổ còn trơ gan tuế
nguyệt.
Huế là Huế, vần thơ xưa bất tuyệt
Đậm hương tình trong nét mặn mà
riêng
Huế đã xanh, giờ Huế lại xanh thêm
Bốn mùa hoa tỏa hương vào trời đất.
Đêm Thành Nội vương dấu xưa trầm mặc
Đèn lung linh, pha sương khói dịu
dàng
Anh về nhé? Mình dạo vườn cổ tích
Để đêm dài ta lạc cõi mênh mang...
Em sẽ đưa anh qua bờ nam ngắm phố
Nhịp đời vang trong từng góc chợ
đêm
Trăng trên trời cũng lạ lùng, bỡ
ngỡ
Huế chuyển mình đón ngày mới đang
lên.
Huế và em, yên bình là bến đỗ
Đợi thuyền anh lại ghé miền thơ
Mình cùng dệt nên ngàn sợi nhớ
Huế - tình yêu, muôn thuở chẳng
phai mờ!
MƯỢN CHÚT NÀY ƯƠM MỘT GIẤC MƠ PHAI...
Phượng cuối mùa, nhan sắc cũng tàn
phai
Đâu rực rỡ của những ngày hạ chói?
Mây mùa thu nghe thời gian vẫy gọi
Bỗng tìm về trên trời Huế sáng
nay...
Những giọt mưa lất phất ghé bên
vai
Vội vã đến rồi đi, bất chợt
Có phải em, hỡi mùa thu rớt?
Chút nửa vời để gây nhớ cùng
thương!
Lá vàng rơi gieo vào nỗi vấn vương
Con đường nhỏ bỗng ngại ngùng chân
bước...
Đừng tiếc nữa, lá của mùa thu trước
Cũng đừng chờ mỏi mắt ngọn heo
may!
Nhỡ mai mốt thu không về được
Thoáng bây giờ - dành cho giấc mơ
phai...
RỒI CÓ LÀ NHƯ THẾ?
Tôi không là họa sĩ
Mê say bên những gam màu
Vẽ lên bức tranh thật thà hay mộng
tưởng
Cho người đời bao cảm nhận chiều
sâu...
Tôi không là người viết nhạc
Mượn âm thanh, cung bậc thăng, trầm
Để gửi tình yêu vào câu hát...
Tôi chỉ là người làm thơ
Có khi miệt mài cùng câu chữ
Đôi khi uể oải biếng lười
Mặc ngoài trời gió lộng
Khép cửa lòng cho cảm xúc đừng
rơi...
Yêu thương, giận hờn rồi cũng có
ngày vơi
Quá khứ trôi qua, buồn thỉnh thoảng
nghẹn lời
Mấy dòng thơ trải cùng năm tháng
Quàng lên vai cho ấm lại cuộc đời
Sẽ có một ngày hồn thơ rã nát?
Tôi ngồi nhặt nhạnh, khóc thương
tôi!
T.N
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét