Chùm thơ về Vinh Xuân
- nhiều tác giả
EM KHÔNG GHEN ĐÂU
ANH
Nguyễn Khoa Diệu Hà
(Thương tặng chị L.,
người con gái quê cát Vinh Xuân)
Sao
anh lại ngại ngần,
Khi
biết em quê miền ớt Vinh Xuân.
Vùng
cát trắng nuôi tình người sâu lắng,
Cây
ớt trong vườn cũng thấm đẫm lời yêu.
“Ớt
nào mà ớt chẳng cay,
Gái
nào mà gái chẳng hay ghen chồng”.
Câu
ca xưa người hát ru đời,
Nay
em hát ru tình mình trước biển.
À
ơi, ru con, con ngủ cho say,
Để
mẹ gánh nước tưới cây trong vườn.
Cây
này một nắng ba sương,
Cây
này cây nhớ cây thương một người.
À
ơi, cổ tích xưa trong khu vườn vắng,
Có
hai người chân thật đã yêu nhau.
Lá
cây xanh chuyển mình hóa thắm,
Kịp
làm bằng cho giây phút thăng hoa.
Nhưng
chuyện xưa không kể mãi bao giờ,
Trang
sách cũ và đèn chong đã cạn.
Chiếc
lá đỏ bỗng thành bỏng rát,
Trên
môi người con gái vườn xưa.
Em
không ghen đâu anh,
Vị
ớt cay là tình em đó!
Anh,
hãy bước vào khu vườn hoa nắng,
Cùng
em mở cuộc yêu.
N.K.D.H
KHÚC
HÁT VINH XUÂN
MỘT MIỀN QUÊ NGÀY VỀ
Trần Hoàng Phố
1-
Chiều hạ vàng bình yên trong mắt Vinh Xuân
Cơn gió đầm Hà Trung thổi lòng anh mát rượi
Tổ chim sâu trên cây bằng lăng Uỷ Ban cứ kêu tiu
tít gọi tên anh
Đất Vinh Xuân có lành chim mới về làm tổ
Tháng năm vụ mùa
Những cánh đồng Vinh Xuân chín rộ
Những chiếc máy gặt đi về thơm lựng mùi
lúa mới
Và đàn trâu lim dim yên bình gặm rơm rạ cánh đồng
xa
Một trời quê mây chiều bảng lảng
Và tấm lòng ai mở cửa đón người phương xa...
MÙA BIỂN GỌI
Lê Viết Xuân
Vinh
Xuân mùa biển gọi
Đường
làng rộn bước chân
Đồng
quê vàng lúa mới
Mênh
mang ngọn gió lành
Biển
trời một sắc xanh
Nghe
dạt dào sóng hát
Rừng
dương hòa điệu nhạc
Bản
tình ca vào mùa
Em
đã kịp về chưa
Đầu
đình anh đứng đợi
Có
điều chi khấp khởi
Mắt
tre cứ nháy hoài…
Mẹ
chong đèn chờ ai
Những
đêm dài thương nhớ
Cát
âm thầm che chỡ
Có
bao giờ kể đâu
Đất
dấu điều thẳm sâu
Nên
dưa thơm, ớt ngọt
Tiếng
con chim chìa hót
Nghe
ký ức bật mầm…
Cùng
em về Vinh Xuân
Tắm
niềm vui mùa gọi
Tay
trong tay đi tới
Biển
đang gọi tên mình.,.
Vinh Xuân, 5/2024
GIẤC
BIỂN
Ngô
Công Tấn
Bánh xe trâu trắng bờ cát mới
Bãi biển bận rộn xâm thực
Còn lại một gam màu cô đơn
Cong dấu chân sóng tìm bóng em về.
Bãi cát như anh xăm lên mình những chữ thèm thuồng
Không còn gì ngoài cũ
Ru nhau hết trọn giấc ngày.
Hoang tàn ngày đi lạ hoắc bước chân về
Tiếng chân vỡ ra rỗng rang
Rơi theo ánh mắt của người lái xe trâu
Lang thang cuộc ngày trên bờ biển vắng.
Em và anh không trở mặt với biển
Dù nắng vắt kiệt ngày về
Lặng thinh trong sâu thẳm giấc biển
Chúng ta hát bài hoang ca.
MÙA
THƯƠNG
Triệu
Nguyên Phong
Ta
về
Với
biển
Gió
lên
Cắt ngang
đầm phá trăng nghiêng sáo nò
Ngoài
kia biển động sóng vò
Con
chuồn, con trích nhỏ to nhờ trời
Con
đò chở gió ra khơi
Chở
mùa mưa nắng nghe vời vợi xa
Mây
trời vịn gió bôn ba
Ta
theo con nước trôi qua sóng ghềnh
Biển
tình khát mãi ngày xanh
Vinh
Xuân hát khúc trăng thanh yên bình
Nốt
tình, nốt nhạc lung linh
Loang
ra với biển hoà mình vào xanh
Mùa
thương là của anh dành
Cho
em tất cả chân thành trong nhau
Sao
nghe buốt nhói nỗi đau
Tóc
thề đã đổi qua màu tuyết sương
Đợi
chờ đã mấy mùa thương
Hàng
dương khát nắng che truông cát vàng
Ta
ngồi đếm ngược thời gian
Xuân
hồng nắng hạ gió quang mây trời
Ta về
với chính ta thôi
Để ta
với biển
Tình
người xanh thêm.
VỀ
VINH XUÂN QUÊ EM
Nguyễn
Việt
Anh
về Vinh Xuân quê em
Xanh
xanh đầm biển êm đềm làng quê
Bên
này biển biếc vỗ về
Thoảng
nghe ai hát say mê sóng triều
Dáng
ai như dáng mẹ yêu
Bên
bờ cát trắng gánh chiều hoàng hôn?
Đôi
chân níu cát bước dồn
Một
đời tần tảo nuôi con đợi chồng
Những
ngày biển động bão giông
Thắc
tha thắc thỏm ngóng trông thuyền về.
Bên
kia là cánh đồng quê
Rộn
ràng vụ gặt lúa về đầy sân
Đắt
cằn chẳng phụ chuyên cần
Mồ
hôi nhỏ xuống nảy mầm lúa lên
Ghé
sang thăm cánh đồng bên
Mùa
này ớt chín dưa lên trái nhiều
Dưa
em tròn trắng đáng yêu
Mát
thơm ngọt cả những điều đắng cay
Ớt
xanh đã đỏ tháng ngày
Hẹn
mùa nước ớt vị cay thơm nồng
Ra
thăm đầm phá mênh mông
Hà
Trung con nước vẫn nồng tình xưa
Vẳng
nghe khúc hát đò đưa
Thuyền
bè xuôi ngược sớm trưa cá về
Vinh
Xuân giờ đã phố quê
Đẹp
người đẹp cảnh thêm mê mẩn lòng
Bước
anh chưa trọn một vòng
Mà
quê em đã trọn trong anh rồi
Vinh
Xuân đẹp quá em ơi
Chưa
xa đã nhớ thêm vời vợi thương!
Huế, 04/5/2024
CHIỀU THỨ BẢY RƠI
Trường Thắng
Chiều thứ bảy rơi
Tôi lang thang tìm điểm tựa đời mình
Mây xuống thấp buông lơi
Lòng bồi hồi đinh ninh xao xuyến
Chờ một tiếng chuông từ điện thoại reo
Một lời nhắn tin gửi gắm xa vời.
Chiều thứ bảy rơi
Đi tới đi lui nhìn đồng hồ hò hẹn
Phập phồng nghèn nghẹn
Tuổi đôi mươi chớm nở tình say
Và chiều thứ bảy luống ngày
Buồng tim phập phồng râm ran thắc thỏm.
Chiều thứ bảy rơi
Đến yên ắng như tờ
Tôi lắng nghe tôi buồng tim tê tái
Vọng tiếng thầm yêu bóng nàng ảo ảnh
Bước thời gian chóng vánh thủng thẳng trôi
Thêm tuổi đời mênh mông.
Chiều thứ bảy rơi
Thời khắc ngóng trông là đợi chờ ngao ngán
Cơn mưa Vinh Xuân sau những ngày nắng hạn
Tiếng mưa tiếng gió rít ầm vang.
Lại những chiều rơi thứ bảy rơi vội vàng
Điệp khúc chơi vơi - Bặt vô ân tín - Thắp nến màu chiều…
NGẪU
VEN ĐƯỜNG VINH XUÂN
Nguyên Quân
Ngồi
lại ven đường thôn Xuân Thiên Thượng
Con
đường sớm mai cát lún nắng mai non
Ngước
lên nhìn trời chẳng thấy phù vân
Ngày
hứa hẹn bỏng lưng chảy dài cơn nắng chát
Những
chiếc xe cút kít chở nặng mùa bội thu
Bó
lúa vàng ươm thương màu da sạm đen gió mặn
Trái
dưa hấu tròn lăn trên mặt ruộng khô khao
Ngây
ngây ngọt thơm bờ môi khát hạn
Người
đàn bà lùa bầy bò qua cánh đồng vừa gặt
Chiếc
nón nghiêng che nửa ánh mặt trời
Những
hạt lúa mới vít cong hai đầu quang gánh
Dự
cảm tiếng cười trong trẻo đứa trẻ thơ
Biển
hong hóng bóng thuyền chài chưa về bến
Xuân
Thiên Hạ thôn chợ cá vẫn người chờ
Bầy
kỳ nhông xưa chạy rông chừ trốn đâu mất
Cây
dương liễu già nua vẹt mòn âm thanh gió lộng trùng dương
Ngắt
hạt đậu phụng vừa nhổ lên từ lòng đất pha cát trắng
Bóc
lớp vỏ sần sùi sớm nắng chiều mưa
Nếm
thử vị thơm bùi sản vật mồ hôi nước mắt
Ý
niệm quê nhà dâng khóe mắt cay cay
KÝ
ỨC XANH
Ngàn
Thương
Vẫn
còn nhiều trăn trở
một
vùng quê tương lai
với
quyết tâm nỗ lực
Vinh
Xuân sẽ đẹp giàu
Những
cung đường thuận lợi
tự
nhiên nối rộn ràng
một
bên là đầm phá
và
bên là biển xanh
Vinh
Xuân như điểm hẹn
vùng
đất chợt long lanh
người
đi xa về lại
không
gì hơn cội nguồn
Lối
đi nào cũng nhớ
ba
nhánh cây xương rồng
bát
canh thời khốn khó
ngọt
bờ môi em thơm
Xin
nâng niu, gìn giữ
nơi
đáng sống quê mình
cùng
nhìn trong ánh mắt
sẻ
chia tình mông mênh.
BIỂN
QUÊ
Nguyễn
Đức Sơn
Dưới
chân những hạt cát, lũ trẻ vờn con sóng
thả
hồn gió lộng
tiếng
reo cười khó cưỡng
Cát
reo trên màu ước vọng
rực
rỡ tuổi thơ nô đùa
biển
phẳng như hồn thơ bé
vụng
về niềm vui khó chia
Ước
nhỏ nhoi hạt cát
triều
được dâng muôn thuở
làm
sao tới chạm chân trời
Làng
chài tuổi thơ nhịp sóng
thủ
thỉ neo lời
giấc
mơ xanh thẳm
biển
có biết già đâu
Có
biết buồn vui
lũ
trẻ hiển nhiên
mặn
mòi chân sóng
mẹ
cha vỗ về
muôn
trùng yêu thương
Hiển
nhiên như lũ trẻ ngày nào nghịch cát
ngàn
năm reo về, chọn một biển quê.
BIỂN,
TÔI VÀ EM
Nguyễn
Thiền Nghi
Chiều
nay em có về phía biển
Cho
tôi về theo nghe sóng vỗ về
Cho
môi tình nhân hòa nắng mặn
Ướp
chín hoàng hôn lên tóc em
Hay
tại ớt mùa nhà phơi đỏ
Để
cay nồng pha vị ngọt vì nhau
Biển
Vinh Xuân em thay lời biển gọi
Ai về
rồi chắc khó bỏ đi mau
Trước
và sau cả hai màu con nước
Nắng
hay mưa cũng tẩm nhớ tình thôi
Tóc
đầm phá hay biển đều xanh mướt
Tóc
của tình chẳng bạc trắng người ơi
Biển lên
sóng hay tình tôi lên sóng
Cầm
tay em tôi bước mãi quên về
Nắng
bỏ ngày em bỏ thời đơn chiếc
Bỏ
muộn màng em biết nói lời yêu
KÝ ỨC XƯƠNG RỒNG
Đặng Văn Sử
em khảm vào tôi
những vết gai trên lối đi
nghe nhưng nhức ở phía bàn chân;
bàn chân một thời qua độn
một thời nước mặn hà ăn
một thời không bao giờ mỏi
chỉ cần chờ được em sang.
em khảm vào tôi một thời gai góc
một thời rực rỡ màu yêu
hoa xương rồng kết tinh - thi vị
thương ngặt nghèo
thương những gian lao
qua mùa đông lạnh lùng áo tơi sờn cổ
hạ rát bỏng - cát nổ bắp rang.
tôi mang theo những gai góc đường làng
những vết thương không nằm nơi da thịt
rất ngọt ngào, rất đắng cay;
rất đời thường trả trả vay vay
nếm mật nằm gai
chờ được về cho xương rồng chích lại
được đau thêm lần để thấy mình trẻ mãi.
ngày trở về những lối cũ mở rộng thêm ra
bốn bánh ô tô đi xuyên qua ngõ
bãi xương rồng khoanh vùng, thu nhỏ
cứ kiếm tìm, cứ mơ tưởng ngày thơ...
cứ chờ gai đâm đẫm bàn chân máu
giọt giọt thấm quê nồng hậu
bớt phần nhưng nhức... vết thương xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét