Nhà thơ Đặng Chấn Hưng
CHIẾC LÁ ĐÔNG
Chớm mùa đông những chiếc chưa rơi
Lá mỏng manh nhìn khoảng trời đón đợi
Giăng nỗi nhớ đỏ màu phơi phới
Hoa sữa cạn mùa, vời vợi nét buồn thiu
Ta cùng nhau dạo bước những chiều
Nhìn lá đỏ đốt thiêu trong trời vắng
Khúc nhạc lòng những nốt câm im lặng
Không gian mờ văng vẳng tiếng chuông ngân
Em đưa tay hái nụ tầm xuân
Sương mờ ảo tần ngần hồ Tây gió
Bao kỷ niệm dồn lên theo nhịp thở
Sóng dạt dào, sóng vỗ vào tim
Anh dang tay vớt lại những cánh chim
Bóng sâm cầm như chìm trong nước mãi
Chẳng bao giờ chúng bay lên trở lại
Chim về rừng hoang hoải nhớ thương
Anh cùng em dạo bước trên đường
Đường Cổ Ngư xưa, vương chiều nhạt nắng
Sương nhẹ rơi nhưng tình trĩu nặng
Và hình như thăm thẳm cách xa
Anh không là nắng, em không là hoa
Bình dị thôi nhưng đậm đà trong phố
Thương chiếc lá đông về mang sắc đỏ
Nhỏ nhoi tô rực rỡ cuối đường chiều
Rộn ràng xanh điệp khúc tình yêu.
Đ.C.H
Bài thơ "Chiếc Lá Đông" của Đặng Chấn Hưng khắc họa một không gian mùa đông Hà Nội đầy sương và gió, ký ức và nỗi nhớ hòa lẫn trong từng hình ảnh lá đỏ, tiếng chuông xa và sóng hồ Tây. Dòng cảm xúc xuyên suốt là nỗi hoài niệm man mác, xen lẫn sự tiếc nuối về những gì đã qua. Nhưng tất cả vẫn còn vang vọng trong trái tim người kể. Kết thúc bài thơ mở ra một sắc thái ấm áp, khi tình yêu bình dị trở thành điểm sáng làm rạng rỡ cả buổi chiều đông u tịch.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét