Chùm thơ Bùi Xuân Hồng
Nhiêu tuổi mà sớm hiểu “vô thường”? Xuân Hồng với giọng thơ mượt, tình. Thơ nghiêng về triết lí nhân sinh. Nàng thơ sớm nhận ra con đường tu tập và giải nén vào thơ. Tác giả tâm sự: "Thực ra, bài thơ VÔ THƯỜNG này mình chỉ chọn lọc những lời Pháp hay và cơ bản của thầy Thích Giác Thiện trong bài thuyết Pháp có tên là VÔ THƯỜNG để chuyển sang dạng thơ cho ấn tượng và dễ nhớ. Nên mọi thắc mắc về nội dung và ý nghĩa của bài thơ, xin mời các bạn lên YouTube nghe bài thuyết pháp này thì sẽ rõ..."
KHI CHA MẸ...
Cha mẹ
ngu khờ...
Họ vẫn
là người thầy đầu tiên!
Lạc hậu
đến phiền...
Với người
đời sau ta cũng thành một người lạc hậu, bạn nhé!
Cứ hay
bắt bẻ...
Có ai
không đổi tính khi già!
Nhiều
lúc quá thật thà...
Bởi đã
vì các con mà cả đời gian dối!
Tính
hay nóng vội...
Vì sợ rằng
chẳng còn đủ thời gian...!
Ưa
thích hỏi han...
Sợ con
cái muộn phiền không dám nói!
Thích
được thăm hỏi...
Người
già sợ cảm giác bị lãng quên!
Sức khỏe
kém bền...
Ai mà
chẳng sanh - già - bệnh - chết!...
Cha Mẹ
già đôi khi làm ta mệt
Nhưng cả
đời họ đã mệt vì ta?
Nhờm gớm,
khinh chê, hắt hủi... Cha Mẹ già
Vậy sau
này bạn có già không nhỉ...
Hãy
sáng suốt khôn ngoan mà suy nghĩ
"
Gieo nhân nào gặt quả nấy " mà thôi.
Cha Mẹ
mất mới thương thì đã quá muộn rồi
Bia đá
vô tri, nấm mồ kia vô thức
Chỉ còn
đây là hai từ..."thất đức"
Trả bao
giờ cho hết tội người ơi...!
Mất Cha
Mẹ là mất cả bầu trời
Bạn sẽ
về được đâu...mỗi khi đời bế tắc?
"
Chữ hiếu đứng đầu" làm người phải tự nhắc
Đắc Đạo,
đắc Nhân cũng chữ "hiếu" mà ra.
LỠ
DUYÊN 15
Anh hát
em nghe "bản tình ca đầu tiên"
Dù biết
nỗi đau vẫn lại đến triền miên...
Gặp gỡ
nhau chi để rồi thêm ngang trái?
Đã kìm
lòng mãi... mà vẫn trót yêu em!
Anh biết
với anh, em chỉ có thể xem
Anh là
bạn thân, hay là người chị gái!
Anh
không trách em, chỉ trách đời sao lại...
Để thân
thể anh là gái chẳng phải trai?!
Anh đã
gặp em vào một buổi sớm mai
Kế đó
là dài những tháng ngày đi học
Anh
luôn ở bên khi em cười hay khóc
Dù anh
biết rằng rồi sẽ mãi mất em...
Khi xa
nhau rồi em phải nhớ nha em
Hãy cứ
tự tin, thông minh và xinh đẹp
Học giỏi,
làm thơ, hát hay cùng vẽ đẹp...
Gặp lại
nhau xin em hãy gọi tiếng..."Anh".
VÔ THƯỜNG
Làm sao
vui khi đời là bể khổ
Ai đã
hay sao vẫn mãi reo cười
Khó
khăn ta mới có được kiếp người
Vậy chi
bằng lo tu mà sống tốt?
Cái
thân người một hình hài xương cốt
Khéo điểm
tô thịt, gân, máu... dối gian
Cố chau
chia rồi thân cũng hoại tàn
Như cỗ
xe hao mòn theo chân ngựa
Ôi
tráng kiện thanh xuân đâu còn nữa
Đôi mắt
mờ, hai má hóp, lưng cong...
Như Cò
già thoi thóp giữa đêm đông
Bởi mệt
mỏi một thời đua bắt tép!
Nhà cửa
kia dẫu lâu đài sang đẹp
Cũng có
ngày về cát bụi như ta
Xuân có
về tươi thắm những cành hoa
Đâu ở
mãi để rồi hoa tàn úa
Ham lợi
danh, ham tình, tài, nhung lụa...
Chết
xuôi tay nào có giữ được đâu!
Mối
tình trần, ai cũng biết khổ đau
Nhưng
buông xả thì chân đi lòng tiếc
Đời
tươi đẹp rực hồng trong mắt biếc
Đời đổi
thay cho mắt lệ tuôn rơi...
Trẻ
không tu già yếu mới tiếc đời
Ước
quay lại để mà tu giải thoát
Sức khỏe
xưa vô thường nay chiếm đoạt
Xót ngậm
ngùi tang tóc cảnh sinh ly...!
B.X.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét